
Tác giả: Mi Loan Loan
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134350
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/350 lượt.
cô híp mắt, hài lòng cười: “Rất ngọt.”
Bùi Thần Dật sờ mặt cô rồi véo một cái, cười tính trẻ con của cô: “Có lạnh không?” Thì Nhược Huyên chỉ sợ anh ăn hết kem, không cho cô ăn, vừa nhìn chằm chằm hộp kem vừa lắc đầu: “Không lạnh.”
Đột nhiên Bùi Thần Dật cau mày: “Có phải thức ăn cháy rồi không?”
Thì Nhược Huyên lập tức nhìn về phía bếp xác nhận: “Đâu có?” Món ăn vẫn thơm ngon mà, cực kì bổ dưỡng, đảo mấy cái nữa có thể bày lên bàn rồi.
Cô đặt chén đĩa lên bồn rửa, sau đó để nồi xuống, chuẩn bị xoay người thì Bùi Thần Dật đi đến bưng mấy món ăn để lên bàn: “Để anh mang.”
Thì Nhược Huyên cởi tạp dề ra, chạy chậm đuổi theo bóng lưng của anh đến bàn ăn: “Kem, kem.”
Bùi Thần Dật cầm đũa, nhìn dáng vẻ trẻ con của cô, không nhịn được cầm đũa gõ nhẹ lên đầu cô: “Ăn cơm.”
Thì Nhược Huyên nhìn trái nhìn phải, lại nhìn Bùi Thần Dật: “Kem đâu? Anh không để lại cho em à?”
Bùi Thần Dật giúp cô kéo ghế ra: “Không phải em ăn rồi sao?”
Thì Nhược Huyên ngồi xuống, uất ức nhìn anh: “Em mới ăn một miếng.”
Bùi Thần Dật đặt đũa trước mặt cô, cười quyến rũ với cô: “Ăn cơm đã, có được không?”
Thì Nhược Huyên chỉ muốn mắng anh một câu, nhưng vẫn nhịn xuống, cô nhu thuận gật đầu, sau đó quét nhanh thức ăn trên bàn.
Sau khi ăn cơm xong, Thì Nhược Huyên tràn đầy mong đợi chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, sau khi nhìn xong mặt cô lập tức đóng băng, cô rất muốn khóc, trong tủ lạnh trống rỗng, chẳng có gì cả, ngay cả Haagen-Dazs cô cũng không thấy.
Bùi Thần Dật ngồi trong phòng đọc sách không ngừng gõ bàn phím, nhưng kỳ thật anh vẫn chú ý hành động của cô.
Anh nghe tiếng cô đóng tủ lạnh, sau đó nổi trận lôi đình nói: “Em không rửa bát nữa, hừ!” Sau đó cô dậm chân quay về phòng.
Bùi Thần Dật suy nghĩ một lát, ừm, dì cả sắp tới, không rửa chén cũng được, sau đó chuyên tâm gõ bàn phím.
Vì vụ kem tối qua, Thì Nhược Huyên rất tức giận, Bùi Thần Dật cũng không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ rửa hết bát đũa, cả buổi sáng, mặc kệ Bùi Thần Dật nói gì, cô đều làm lơ.
Bùi Thần Dật cũng không bắt ép cô, dù sao cô vẫn ngồi ở ngoài phòng làm việc của anh.
Nhưng mà vừa vào Thịnh Thế, Bùi Thần Dật đã bị gọi vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, nói Tiết Duệ Uyên có việc tìm anh, anh chỉ kịp dặn dò Thì Nhược Huyên: “Nếu mệt thì đến phòng anh nghỉ, biết không?” Sau đó bước đi thật nhanh theo Vu Lâm.
Thì Nhược Huyên nhìn bóng lưng anh nói nhỏ hưởng ứng: “Biết rồi, nói nhiều.” Nhưng bên miệng cô lại có nụ cười, xem ra không hề bực mình.
Thật ra cô đã hết giận rồi, chỉ là hộp kem mà thôi cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng cô muốn nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Bùi Thần Dật, cô thích anh dịu dàng với cô, thích anh đau đầu vì cô nhưng không thể làm gì.
Vu Lâm thấy Điềm Điềm không biết nói sao, cũng nóng lòng kéo tay Thì Nhược Huyên: “Chúng em tuyệt đối tin tưởng chị, tuyệt đối không phải chị làm.”
Thì Nhược Huyên khó hiểu nhìn Điềm Điềm, sau đó nhìn Vu Lâm và Thượng Quan Tĩnh, vẻ mặt Thượng Quan Tĩnh kiên định, sau đó gật đầu nói: “Đúng.” A, có thể nói cho cô biết là chuyện gì không? Tin cô cái gì?
Có lẽ ánh mắt nghi hoặc của cô làm người ta không thể xem nhẹ, Thượng Quan Tĩnh nhìn thẳng cô cũng hiểu ý cô.
Trên mặt Thượng Quan Tĩnh không có cảm xúc, bĩnh tình nói rõ chuyện này: “Tào Thuỵ bên bộ phận kỹ thuật chuyển công tác, hôm nay tài liệu cơ mật của công ty bị công khai, rất nhiều người nghi ngờ chị.”
Lời Thượng Quan Tĩnh nói quá sâu xa hay gần đây não cô có vấn đề? Tại sao cô nghe không hiểu?
“Đây là hai chuyện mà, hai chuyện này liên quan gì đến nhau? Còn có tại sao là chị?”
Thượng Quan Tĩnh bình tĩnh nói: “Có liên quan.”
Vu Lâm không thích cách nói chậm chạp của Thượng Quan Tĩnh, vội vàng giúp cô giải thích với Thì Nhược Huyên: “Trước khi Tào Thuỵ chuyển công tác có dụ dỗ được vào người ở bộ phận kỹ thuật, những người ở bộ phận kỹ thuật đều là nhân tài, chỉ cần một người sẽ ảnh hưởng đến công ty, mà lần này lại có rất nhiều người, tất cả mọi người đều suy đoán, có lẽ Tào Thuỵ vì bị chị cự tuyệt cho nên mới…………”
“Tại sao chị chưa từng nghe chuyện này?”
Vu Lâm không do dự nói: “Vì chị bận rộn anh anh em em với kỹ sư lập trình đó.”
Nhưng chuyện này không phải trọng điểm, Vu Lâm nói tiếp: “Sau khi anh ta đi không lâu, tài liệu cơ mật của công ty bị tiết lộ, có lẽ bị anh ta công bố, nhưng cả công ty thậm chí những người lập trình đều biết, Bùi Thần Dật rất ít khi gần gũi với người khác, Tào Thuỵ không thể lấy tài liệu từ anh ấy, mà Bùi Thần Dật cũng không giao tài liệu cơ mật cho ai ngoài trừ chị, ngay cả Tổng giám đốc cũng không, cho nên bọn họ nghi ngờ…….”
Thì Nhược Huyên nói tiếp: “Cho nên bọn họ nghi ngờ chị đưa tài liệu cho Tào Thuỵ.”
Thì Nhược Huyên vẫn bình tĩnh, nghe mình bị vu oan như vậy, cô cũng không thanh minh hay oán trách gì, mà sáng suốt nói ra thắc mắc của mình: “Tại sao chị phải đưa tài liệu cho Tào Thuỵ? Chị không quen anh ta, tại sao lại mạo hiểm như vậy vì anh ta? Hơn nữa khôn