
Tác giả: Mi Loan Loan
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134405
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/405 lượt.
g phải bọn họ nghĩ Tào Thuỵ từ chức vị chị cự tuyệt anh ta sao? Chị đưa tài liệu cho anh ta làm gì, sao lại có lời đồn hoang đường như vậy?”d
Điềm Điềm nhút nhát trả lời: “Họ cho rằng chuyện lúc trước chị và Tào Thuỵ diễn kịch cho mọi người xem, mục đích là để mọi người không nghi ngờ chị, họ cho rằng chị và Tào Thuỵ lén lút thông đồng với nhau, cho nên chị Huyên à….” Dường như Điềm Điềm không dám nói tiếp, giọng càng nhỏ hơn: “Bây giờ chị đã trở thành nghi phạm số một rồi.”
Nhất thời Thì Nhược Huyên không biết nói gì mà thở dài.
Điềm Điềm vội vã nói rõ, chứng tỏ sự tin tưởng của cô: “Chị Huyên, bọn em tin chắc chắn không phải chị làm.”
Vu Lâm cũng gật đầu: “Đúng vậy, dù do Bùi Thần Dật làm, cũng không thể là chị Huyên.”
Thượng Quan Tĩnh phân tích khách quan: “Bùi Thần Dật cũng không thể không làm được chuyện này.”
Bùi Thần Dật…… Anh nghĩ như thế nào đây? Sáng nay vừa đến đã bị gọi đến phòng Tổng giám đốc để họp, đến bây giờ cũng chưa thấy ra, có phải họ cũng đang bàn bạc chuyện này? Anh có nghĩ người tiết lộ tài liệu là cô đầu tiên không? Bùi Thần Dật coi chương trình như mạng, anh có tin cô không?
Thì Nhược Huyên nhìn cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc, cô không thể tưởng tượng nổi ánh mắt dò xét cô của Bùi Thần Dật, cô thể chịu đựng được ánh mắt thất vọng của anh khi nhìn cô, cô sợ anh không tin cô.
Thì Nhược Huyên không kịp suy nghĩ nhiều, cơ thể đã hành động, cô hất tay Vu Lâm và Điềm Điềm ra, đi nhanh đến trước của phòng làm việc Tổng giám đốc, gõ hai cái, không quan tâm người bên trong có đồng ý không đã đẩy cửa đi vào.
Hành động trong chớp nhoáng này vượt qua khỏi dự tính của ba cô thư ký, cơ hội họ ngăn cô lại cũng không có.
“Tôi…….”
Thì Nhược Huyên còn chưa nói xong, một giọng nói khàn khàn mà vang to đã cắt đứt lời cô: “Tôi nói đuổi việc Thì Nhược Huyên, cậu không muốn chấp hành chỉ thị phải không?”
Tiết Duệ Uyên cũng không nhìn Thì Nhược Huyên đã phá cửa mà vào, anh ta ngồi trên ghế xoay, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn, nhìn Bùi Thần Dật ngồi đối diện, kiên định dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với anh mà ít khi anh ta dùng.
Hình như Bùi Thần Dật phát hiện ra nên anh đi chậm lại.
Thì Nhược Huyên bị anh lôi về phía trước, cô hầu như không cần nhìn đường, cô biết chỉ cần nắm tay anh sẽ rất an toàn, anh sẽ là đôi mắt của cô, thay cô nhìn phía trước, thay cô để ý tất cả, cũng vì chuyện đó, cô mới lệ thuộc hoàn toàn vào người đàn ông này, cô không muốn anh hiểu lầm cô, mặc dù không ai tin cô cũng được, anh không thể không tin cô.
Cô có thể không cần giải thích với ai, ngay cả cô không cần thanh minh với người khác giùm mình, nhưng cô không muốn anh có cảm giác không tin tưởng cô, cô chỉ muốn nói rõ với anh.
Thì Nhược Huyên không dừng lại, lúc Bùi Thần Dật sắp bước bước nữa, cô bước nhanh hai bước lớn về phía trước, ôm lấy anh từ phía sau, điều này làm anh dừng lại, mà cô cũng dừng lại.
Giọng nói Thì Nhược Huyên hơi trầm, dường như họng bị khàn: “Không phải em làm, em không có.”
Cơ thể Bùi Thần Dật chấn động, im lặng không nói tiếng nào.
Cô còn muốn nói nữa, nhưng vừa mở miệng lại không thể nói, căn bản cô không biết nói gì, cô thật sự không hiểu nên xử lí việc này thế nào, vì vậy cô chỉ ôm anh, dán mặt vào lưng anh, cảm thụ hơi thở ổn định của anh.
Anh luôn luôn im lặng như vậy, dường như chưa từng thấy anh hoang mang, sợ hãi, mãi mãi bình tĩnh, anh chính là ngọn núi trong lòng cô, có anh ở bên cạnh cô rất an tâm, cho dù trời sập xuống cũng không sợ, ngày tận thế cũng chẳng sao.
Bùi Thần Dật kéo tay Thì Nhược Huyên ra, điều này làm cô thấy tủi thân muốn phát khóc.
Anh xoay người lại ôm cô vào lòng, tay vỗ về hai tay cô, an ủi nỗi buồn của cô.
Anh hôn lên mặt cô một cái, dịu dàng nói với cô: “Anh biết, đương nhiên anh biết, đừng sợ, không có chuyện gì đâu.” Ở trong lòng anh Thì Nhược Huyên có thể không muốn gì, không nhìn gì, giống như lúc ở trong công viên, cô gật đầu một cái, ôm chặt lấy anh, nhắm mắt lại cảm nhận nhiệt độ của anh, ngửi mùi hương của anh.
Anh nhẹ giọng an ủi cô, không để ý ánh mắt những người đi qua, giống như trong mắt anh không có sự vật gì quan trọng hơn cô.
Cho dù cả thế giới ruồng bỏ em thì anh vẫn ở bên cạnh em, ruồng bỏ cả thế giới.
Lúc hoàng hôn, số lượng xe trên đường rất nhiều, đúng lúc tan tầm kẹt xe là chuyện tất nhiên, ở thành phố cứ đến lúc này giao thông sẽ bị tắc nghẽn, rõ ràng đoạn đường đi chỉ cần mười lăm phút bị kéo dài tới một tiếng đồng hồ.
Sắp bắt đầu mùa đông rồi, từ lúc mùa thu đã ngày ngắn đêm dài, ánh nắng chiều như vải gấm lơ lửng phía chân trời, đỏ như lửa, ánh tím rất nóng, trải rộng cả bầu trời, những chiếc xe thỉnh thoảng di động một chút, nhưng không bao lâu lại tắc nghẽn.
Bùi Thần Dật nhìn phía trước, vẫn bình tĩnh như thường, không kiêu ngạo không nóng nảy, thỉnh thoảng anh nhìn người ngồi bên cạnh, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ là những lọn tóc của cô uốn theo đường cong cơ