
Tác giả: Mi Loan Loan
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 134397
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/397 lượt.
ồi, cũng không phải quyết định nhất thời, cô làm việc ở Thịnh Thế cũng đã nhiều năm, có lẽ chuyện này cho cô một gợi ý, nếu cô rời khỏi Thịnh Thế để làm việc ở chỗ khác cũng thấy luyến tiếc ba cô thư ký kia, nhưng cô tin tưởng bạn bè đi tới chỗ nào vẫn là bạn bè.
Sáng hôm sau, Thì Nhược Huyên chưa từ bỏ ý định mà mang theo đơn xin từ chức tới Thịnh thế, cô muốn thừa dịp lúc nghỉ trưa đặt đơn lên bàn làm việc của Tiết Duệ Uyên là được, lúc trước không phải anh muốn đuổi việc cô sao? Cho nên dễ bàn hơn với Bùi Thần Dật.
Cô nói dối ba cô thư ký, nói muốn tìm Tiết Duệ Uyên có chút việc, cô không muốn để họ biết chuyện này ngay, sợ các cô ấy lo lắng.
Tình cảm của ba cô thư ký với cô rất tốt, để cô tự đi vào tìm anh, ba người phải đi ăn cơm.
Thì Nhược Huyên đến gần phòng làm việc của Tổng giám đốc, chuẩn bị gõ cửa, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiết Duệ Uyên qua cánh cửa.
“Dật, tôi không biết gần đây cậu làm gì nữa, việc này không giống với kế hoạch ban đầu của chúng ta.”
“Tôi thật sự thích cô ấy, từ bỏ kế hoạch thôi.”
Hình như Tiết Duệ Uyên đang gọi điện, hơn nữa còn để loa ngoài, giọng nói hơi quen quen, là ai vậy?
“Tôi biết cậu thích cô ấy, nhưng việc này liên quan gì đến kế hoạch của chúng ta?”
“Căn bản chuyện này không liên quan gì tới cô ấy, cho dù không đuổi việc cô ấy, tôi vẫn đạt được mục đích của chúng ta.”
“Cậu có biết cậu một mực bảo vệ cô ấy trước mặt tôi, cho nên người bên kia không dám dùng bản tài liệu kia không? Bây giờ cả ngày lẫn đêm cậu vội vàng sửa lại tài liệu của chúng ta, mỗi ngày ở lại Thịnh Thế muộn như vậy mới về nhà, tôi biết cậu làm vậy để họ tin rằng bản tài liệu họ cầm là thật, rõ ràng có thể dùng cách đuổi việc Thì Nhược Huyên để đạt được mục đích, cậu lại từ chối, như vậy không chỉ gậy ông đập lưng ông mà còn kéo dài thời gian họ dùng tài liệu nữa.”
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi không có cách.”
“Cậu đã không muốn cô ấy bị tổn thương, vậy tại sao ban đầu cậu lại bảo cô ấy mang bản tài liệu Tào Thuỵ đưa đến nhà cậu? Tại sao lại đánh nhau với tên nhóc Tào Thuỵ trong công ty vì cô ấy, khiến lần này Tào Thuỵ cho rằng lần này cậu ta dùng đúng cách.”
“Không phải cho rằng, thật sự cậu ta đã làm.”
“Đúng vậy, cho nên cậu ta mới có thể trộm được tài liệu cơ mật, nếu để cô ấy biết được chuyện này chẳng lẽ không làm cô ấy tổn thương, chỉ sợ còn làm cô ấy bị tổn thương nặng hơn việc đuổi việc cô ấy. Bùi Thần Dật, cậu càng lớn càng ngây ngô, đầu có vấn đề rồi.”
Đứng ngoài cửa, mặt Thì Nhược Huyên đã trắng bệch, đơn từ chức trong tay cũng bị cô bóp nhăn nhúm.
Tiết Duệ Uyên nhìn đồng hồ, nói nhanh: “Tôi thấy cậu nên nghĩ kỹ đi, nếu cô ấy biết chuyện này thì cậu làm gì bây giờ.”
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, hai hàng nước mắt của Thì Nhược Huyên bị đèn huỳnh quang chiếu sáng nên Tiết Duệ Uyên thấy rõ, anh dừng lại rồi nói tiếp: “Không cần nghĩ nữa, cậu lập tức hành động đi, cô ấy biết rồi.”
Thì Nhược Huyên quả quyết cúp điện thoại, Tiết Duệ Uyên thấy cô đằng đằng sát khí nên hơi sợ, anh nghĩ rằng ngay sau đó cô sẽ cầm điện thoại đập vỡ đầu anh, còn cầm ghế lên ném anh, nhưng anh không hề hiểu cô. Tiết Duệ Uyên không nghĩ rằng, Thì Nhược Huyên đặt đơn xin từ chức nhăn nhúm lên bàn mình, vẻ mặt cô cùng bình tĩnh nói với anh: “Như anh mong muốn.”
Tiết Duệ Uyên không phản ứng kịp, Thì Nhược Huyên đã xoay người rời đi.
Thì Nhược Huyên còn tưởng lần này mình đã gặp được một người đàn ông tốt, có thể kết hôn với anh.
Dường như Bùi Thần Dật đã chạy ngay về nhà, dọc đường đi anh không ngừng nghĩ, ngộ nhỡ cô đi thì sao? Ngộ nhỡ cô tránh anh thì sao? Lái xe với tốc độ suýt nữa vượt qua 130km/h, bán sống bán chết chạy về nhà.
Bùi Thần Dật mở cửa, liếc mắt đã thấy Thì Nhược Huyên im lặng ngồi trên sô pha trong phòng khách, rốt cuộc tâm trạng luôn lo lắng cũng bình tĩnh lại, từ lúc đi vào tầm mắt anh không rời khỏi cô cho dù chỉ một giây, chỉ sợ người anh nhìn thấy sẽ biến mất trong tích tắc.
Thì Nhược Huyên ngẩng đầu nhìn Bùi Thần Dật, nhìn anh vội vã, kéo tay áo chưa sửa sang xong, tâm hoảng ý loạn như có việc rất gấp, từ lúc vào cửa vẫn còn thở hổn hển, sợ cô đi rồi sao?
Cô cười nhẹ, nói với anh như trước đây: “Anh về rồi?” Nhưng hai người lại hiểu theo hai nghĩa khác nhau.
Bùi Thần Dật ngồi xuống cạnh cô, nhìn đôi mắt cô hơi sưng, cô đã khóc, tim anh như bị ai véo mạnh.
Thì Nhược Huyên nhìn trần nhà, không có phản ứng gì với lời nói của anh, Bùi Thần Dật không biết cô nghĩ gì, chỉ có thể nói tiếp: “Tài liệu bị lộ không phải lần đầu tiên, nhưng lần trước cậu ta đã làm thành trò chơi, sau khi tài liệu bị lộ cậu ta đã sửa lại, làm game online đó trở nên phổ biến, anh và Duệ Uyên phát hiện nên đã sửa chữa nhưng không thể nên bọn anh quyết định đặt bẫy này. Lấy trò chơi sắp tung ra thị trường làm mồi nhử, cố ý để cậu ta trộm được tài liệu cơ mật đã bị sửa đổi, sau đó chúng ta giải vờ như cô