Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Yêu Thích Giả Ngốc

Người Yêu Thích Giả Ngốc

Tác giả: Đan Phi Tuyết

Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015

Lượt xem: 134870

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/870 lượt.

ầm món anh mà anh thích nhất.
Nhân Nhân nếm thử mỗi một loại mà cô sưu tầm được, nhưng không hề có thu hoạch.
Nhân Nhân tin tưởng tình yêu chân thành là vô địch, cô dụi dụi mắt, cô quyết tâm, cô phải giúp anh tìm về mùi vị ấm áp nhất trong trí nhớ của anh, cô muốn đánh thức tình cảm đã đóng băng và rơi vào giấc ngủ sâu của anh…
~~***~~
“Giúp tớ hỏi cách làm món ăn này!” Úy Nhân Nhân nhắc tới chuyện này với thuộc hạ khi tới cửa, lén cũng thảo luận chuyện của Cảnh Chi Giới với Hà Phi.
Trần Dĩnh cười nhạt. “Lãng phí thời gian”
Hà Phi nghe xong chỉ ừ ừ a a, cô điều tới rất nhiều tư liệu có liên quan đến trứng từ phòng hồ sơ. Cô bỏ vén tóc qua một bên, vừa lật xem giấy tờ, vừa nói: “Tổ trưởng…” Bỗng nhiên bỏ giấy tờ xuống, ngửa mặt nhìn Úy Nhân Nhân, mắt to linh hoạt nháy nháy nháy. “A, tớ biết rồi”
“Hả?” Nhân Nhân hưng phấn mà nhìn lại Hà Phi. “Nói mau!”
“Ưm…” Hà Phi vươn ngón trỏ ra, nghiêng đầu trầm tư nói. “Cà chua xào trứng chính là cà chua thêm trứng vào rồi xào”
“Ừ” Nhân Nhân gật đầu. “Sau đó?”
Hà Phi nhướn đuôi lông mày tiếp tục nói: “Trứng tráng hành chính là thêm hành vào trứng”
“Ừ”
“Trứng tráng chín tầng chính là tráng thêm chín tầng trứng” !!!!
Nhân Nhân không nhịn được cắt ngang lời cô ấy. “Trọng điểm đâu?”
Hà Phi ngồi thẳng lưng ho khụ. “Trọng điểm chính là –” Nhân Nhân dựng thẳng tai lắng nghe, cô cao giọng nói. “Món trứng tráng tên như ý nghĩa, chính là món ăn thêm trứng vào rồi xào, nhất định chính là như vậy, không cần tìm sách dạy nấu ăn, ưm, nhất định là như vậy!”
“Ha ha ha ha…” Trần Dĩnh không nhịn được cười to.
Nhân Nhân nghiêm mặt lại. “Nhiều món từ trứng như vậy, tớ thấy cậu căn bản là quả trứng ngu ngốc, đơn giản như vậy còn phải hỏi sao?”
“Ha ha ha ha…” Trần Dĩnh vừa cười to một trận, liếc hai cô chậc chậc phê bình. “Nghe hai cậu rất đúng nói, cả hai đều ngu ngốc, làm một món trứng tráng nổi điên!”
Nói cho cùng, món ăn này không đơn giản. Tìm mấy ngày, Nhân Nhân vẫn hỏi không ra cách làm, ngay cả người nghe qua cũng không có. Nhân Nhân không chịu bỏ qua, cô nhờ bạn bè giúp cô tiến cử đầu bếp nổi tiếng Đài Loan, có người nói nghe qua, có người nói thật giống như xem qua báo, tóm lại không ai biết làm.
Buổi trưa Nhân Nhân đi ăn cơm với khách hàng thuận tiện làm dự án mới.
Hà Phi thừa dịp công việc có thời gian rảnh, mượn một đống tư liệu về Hồng Kông từ phòng hồ sơ, cô mang mười mấy tập tài liệu thật dày ra, bày ra sàn, sau đó rõ ràng ngồi xổm xuống sàn lật xem từng tờ từng tờ.
Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt chăm chú của cô, bỗng nhiên tiếng nói thấp trầm vang lên –
“Tìm cái gì?” Tiếng nói quen thuộc nghiêm túc, khiến Hà Phi cả kinh, đột nhiên ngẩng đầu.
“Tổng… Tổng giám đốc!” Cấp trên lạnh lùng nghiêm khắc nhất V.J — Lương Chấn Y.
Thảm, Hà Phi chột dạ nhìn mặt nghiêm khắc của anh ta. Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, không tính là lười biếng chứ?
Anh ta liếc hồ sơ nhìn đầy sàn nhà, sau đó hỏi cô: “Tôi không nhớ rõ gần đây có dự án về thực phẩm”
“Ưm…” Hà Phi không giỏi nói dối, không thể làm gì khác hơn là thành thực nói: “Không có gì, tôi tìm một cuốn sách dạy nấu ăn”
Anh ta nhíu mi, tay phải bỏ trong túi áo, thân hình cao lớn, âu phục tinh tế màu đen, đường viền nghiêm khắc, khiến cho anh ta thoạt nhìn rất nghiêm túc. “Rất trọng yếu sao?” Anh ta hỏi cô.
Hà Phi suy tư, yếu ớt nhỏ giọng giải thích: “Đúng là như vậy, một người bạn của tôi tin tưởng chỉ cần cô ấy làm ra món ăn này, người đàn ông kia sẽ yêu chết cô ấy” Cô chưa nói người nọ chính là Úy Nhân Nhân.
Lương Chấn Y nghe xong khóe mắt khẽ nhếch. “Thì ra là như vậy. Món ăn gì lại thần kỳ như vậy?” Anh ta đánh giá những đường cong khả ái của Hà Phi, cô mặc một chiếc áo khoác vải dệt bông màu hồng phấn, cánh tay nhỏ bé chống trên mặt đất, đôi mắt tinh khiết của cô rất đẹp.
“Là món trứng tráng, nghe nói là một phu nhân của nhà kiến trúc họ Đặng Hồng Kông phát minh, nhưng đã hỏi rất nhiều người, không ai biết làm như nào…” Ánh mắt Hà Phi bỗng nhiên buồn chán. “Người bạn kia của tôi rất ít khi thích người nào khác như vậy, tôi muốn giúp cô ấy” Cô thất vọng giống như tìm không được món ăn kia chính là mình.
Cô thiện lương ở trong mắt của anh ta hết sức khả ái trân quý.
Lương Chấn Y gật đầu, bỗng nhiên bước đi thong thả tới bên cạnh bàn, từ trong túi áo âu phục lấy bút máy ra, ghi chép trên giấy nhớ, sau đó gấp lại, đưa cho Ôn Hà Phi ngồi xổm trên mặt đất.
Hà Phi buồn bực nhìn anh ta, nhận lấy giấy, nghe thấy anh ta nói thật nhỏ: “Mang danh thiếp của tôi đến Hồng Kông tìm người này”
Hà Phi mở giấy nhớ ra, là tên một người nhìn rất quen mắt
Anh ta nhẹ giọng giải thích. “Ông ta là người có tiếng tăm ở Hồng Kông, ông ta khẳng định sẽ biết”
“Vâng” Hà Phi nắm chặt tờ giấy kia, ngẩng đầu vui mừng cười. “Cám ơn anh” Thật tốt quá, tổng giám đốc chính xác là thần, ngay cả người có tiếng tăm cũng biết nhiều hơn.
Anh ta nhìn khuôn mặt tươi cười hưng phấn của Hà Phi, ánh mặt trời thật giống như đều ngưng tụ ở đáy đôi mắt cô, cô đang tỏa sáng tron


Lamborghini Huracán LP 610-4 t