
Tác giả: Đan Phi Tuyết
Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015
Lượt xem: 134865
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/865 lượt.
ng mà chua xót. “Anh ấy lại thành công, thật là lợi hại, hai người ăn mừng đi, bye –” Cúp điện thoại.
“Cậu ta… Cậu ta…” Nhân Nhân trừng mắt nhìn điện thoại, đây có thật là em trai của anh không?
“Cúp?” Cảnh Chi Giới cười, không chút bất ngờ nào. Tình cảm của anh và Thiếu Hoa vẫn không tốt, ban đầu là vì anh muốn lao vào sự nghiệp mà làm cậu ta buồn chán, sau này là bởi vì anh quá thành công ngược lại gây áp lực cho Thiếu Hoa.
Nhân Nhân nhìn anh, anh mỉm cười, đôi mắt làm đen láy khiến cô nghĩ đến màn đêm đen cô độc. Nụ cười không hề gì của anh khiến cô đau lòng.
“Quản cậu ta cái khỉ gió!” Cô vứt điện thoại, nhảy xuống ghế sofa lấy Champagne, cố ý hưng phấn cười với anh. “Tới ăn mừng, mở Champagne ra!”
Cô cố ý dùng sức lắc lắc Champagne, ánh mắt của anh lóe lên, nhìn cô cười mở nút ra, Tạch một tiếng, cô cầm Champagne phun vào anh, anh né tránh, cô đuổi theo anh náo loạn, Champagne bắn ướt người bọn họ, mùi vị ngọt ngào tràn ngập, tiếng cười trong trẻo làm náo nhiệt màn đêm.
Cảnh Chi Giới lấy một đĩa CD ra, một bản nhạc Jazz được mở ra.
Nhân Nhân trêu chọc anh vui vẻ, cố ý nắm lấy chai rượu làm Microphone giả bộ ca hát, túm caravat của anh, vòng tay qua anh chuẩn bị tư thế, ra sức bắn ra mị nhãn. Chân trái vòng qua anh, cô cười cắn lỗ tai anh, thật giống như bọn họ vừa mới quen, cô thì thào biếng nhác hỏi: “Tiên sinh… Yêu tôi sao?” Cô ném ra mị nhãn cấp lớn.
Khóe mắt anh khẽ nhếch, cười đến rất ý vị.
Vòng qua người cô thân mật đung đưa theo âm nhạc, ánh mắt nhiệt tình của bọn họ, ngọn lửa cùng cháy lên trong con ngươi.
Anh biết Nhân Nhân cố ý trêu chọc cho anh vui vẻ, anh cũng rất phối hợp thỉnh thoảng hắng giọng cười to.
Bọn họ xa xỉ, một người một chai Champagne, dùng thân bình cạn ly, bọn họ ôm nhau khiêu vũ. Nhân Nhân tối nay đặc biệt nhiệt tình, để cho anh cảm giác cháng váng.
Anh ngồi xuống ghế sofa, lấy tay nhỏ bé của Nhân Nhân đặt lên lồng ngực anh, mắt của anh biến sắc đến thâm thúy mà nguy hiểm.
Màn đêm buông xuống, dục vọng cuồng dã bắt đầu dong ruổi.
Sau màn kích tình, phòng khách lộn xộn, bọn họ mệt mỏi mà thỏa mãn ôm nhau ngủ trên mặt thảm phòng khách, ánh trăng chiếu lên thân thể xích lõa của bọn họ, tay cô đặt lên ngực anh, chân dài vòng qua hông anh, mặt tựa vào cánh tay phải của anh.
Anh chỉ nằm đối diện với mặt cô, anh hôn trán cô. Anh biết cô cố ý trêu chọc cho anh vui vẻ, cô biết anh tịch mịch, cô phảng phất hiểu anh tình cảm bất đắc dĩ của anh với Thiếu Hoa. Cô tại sao lại đối tốt với anh như vậy? Anh kìm lòng không được mà cảm động.
“Nhân Nhân”
“Hử?” Cô rủ rỉ, mệt mỏi nói không ra lời, chôn sâu trong lồng ngực anh.
Anh cẩn thận chuyển nhích người, cô cảm giác anh tự tay đi lấy cái gì.
Anh nhét một vật vào trong lòng bàn tay cô, vật kia lạnh như băng, Nhân Nhân ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Dưới đáy bể cá, ánh đèn ấm áp chiếu lên những con cá thần tiên, tiếng máy lọc nước “ọc ọc” cổ động thêm những tiếng thở dốc của ai đó.
Nhân Nhân nghe thấy hô hấp rối loạn của mình, cổ họng giống như là nghẹn phải cái gì. Cô mở lòng bàn tay ra, lòng cô thật giống như được người ta tưới mật, ngọt đến rối tinh rối mù.
Đó là một chiếc chìa khóa, chìa khóa nhà anh!
Tình yêu chân thành là vô địch… Mở cửa hạnh phúc, mở tâm hồn anh.
Đêm đen như vậy, chìa khóa ở trong tay Nhân Nhân, chói mắt như ánh sao.
Cuối tuần, Ôn Hà Phi bay đến Hồng Kông cùng Nhân Nhân, nhờ Lương tổng giúp đỡ, Lý sư phụ ở Hồng Kông giúp bọn họ tìm phu nhân của kiến trúc sư họ Đặng kia.
Lão phu nhân thân thiết hòa ái, nghe Nhân Nhân giải thích, cười híp mắt.
Ánh nắng chiều tà chiếu vào gian nhà, bà đánh giá cô gái mặc quần áo thời thượng trước mắt, cô ta có một đôi mắt lấp lánh có thần, vóc người cô ta thon thả tinh tế, đầu tóc dài đen nhánh như thác nước, cùng với bộ dáng đôi môi khẽ mím chặt, biểu hiện ra cô ta là một cô gái vô cùng có quyết tâm lại càng có thêm năng lực hành động. Bên cạnh cô ta có đi theo một cô gái tướng mạo thanh tú, xinh đẹp, có một đôi mắt rất to tròn, rất đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác ấm áp tươi mát. Lão phu nhân thích hai cô gái xinh đẹp khả ái lại thú vị này, vì một món ăn nhưng lại chạy đến tìm bà. Đây là một chuyện xưa về tình yêu, Úy Nhân Nhân sau khi giải thích xong động cơ học món ăn, lão phu nhân ho khụ, nhấp một ngụm trà.
“Cô Úy” Bà nheo mắt lại. “Tôi không muốn làm cho cô thất vọng, nhưng món ăn này trong thời gian ngắn cô học không được”
“Rất khó sao?” Hà Phi kinh sợ hỏi.
Hà Phi híp híp mắt cười, không sai biệt là nên xào đi!?
Tiểu Như ưu nhã lấy chảo. “Một muỗng cà phê tinh bột khoai tây thêm một muỗng cà phê nước, lại thêm một muỗng cà phê nước thịt hầm, hai muỗng cà phê Mirin [1'>…” Sau đó cô ta bật bếp.
Hà Phi cao hứng nói: “Bắt đầu xào rồi?”
Tiểu Như quay đầu cười một tiếng với cô, sau đó đặt chảo lên cho nóng. “Không, trước tiên đun những thứ này thành nước sốt sền sệt dưới lửa nhỏ”
Hả? Hà Phi nhăn mày, có chút phiền toái rồi