Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Người Yêu Thích Giả Ngốc

Người Yêu Thích Giả Ngốc

Tác giả: Đan Phi Tuyết

Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015

Lượt xem: 134857

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/857 lượt.

tay, cánh tay cô lạnh quá, anh cảm giác cô căng thẳng thân thể, cô đang run rẩy. Trái tim anh bỗng dưng đau đớn. “Anh rất thích cảm giác ở cùng em” Nếu như đây chính là yêu, anh phải nói cho rõ ràng.
Nhưng cô cắt ngang lời anh, cô cảm giác anh đang thương hại cô, đây không thể nghi ngờ là việc người kiêu ngạo như cô không thể chịu được! Cô tránh khỏi tay của anh, rụt vai. Ánh mắt trống rỗng của cô nhìn xuống đất, cô suy yếu nói ra câu nói cô thường nói kia –
“Chưa từng có cái gì có thể làm khó Úy Nhân Nhân tôi…” Cô ngửa mặt lên, ánh mắt mờ mịt. “Chỉ có anh” Lần này, cô nhận thua. Cô rời đi.
“Nhân Nhân?” Anh quay đầu lại nhìn cô nhập vào đoàn người, bước đi của cô trầm nặng chậm chạp như vậy, bóng lưng cô buồn bã bất lực như vậy, hoàn toàn không giống Úy Nhân Nhân mới quen lúc trước kia, Cảnh Chi Giới chợt hiểu ra, ý thức được anh hại cô thảm biết bao nhiêu.
Anh muốn đuổi theo cô, nhưng anh do dự, anh sợ mình chỉ biết thương tổn cô lần nữa, cô muốn cái gì? Thiên trường địa cửu ở một chỗ sao? Cô hỏi anh, anh yêu hay không yêu cô, nhưng yêu là dạng gì? Anh đã sớm quên mất cảm giác giao ra tình cảm là như nào, nên yêu như nào?
~~***~~
Cảnh Chi Giới cuối cùng vẫn không đuổi theo, anh cố thủ lấy vị trí của mình. Anh về nhà, mở cửa, khiếp sợ với mùi vị trong trí nhớ tràn ngập trong nhà.
Trước bàn ăn, Cảnh Thiếu Hoa đợi một đêm quay mặt lại. “Anh cuối cùng cũng trở về”
Cảnh Chi Giới run sợ, bước tới trước bàn, kinh ngạc nhìn đĩa trứng tráng trên bàn. “Đây là…”
“Úy Nhân Nhân làm” Cảnh Thiếu Hoa ghét cay ghét đắng nắm lấy áo khoác, tính toán rời đi. “Chị ấy hôm nay đặc biệt tới tổ chức sinh nhật cho anh…” Cảnh Thiếu Hoa trừng anh một cái. “Anh tại sao cứ thích hại phụ nữ thương tâm?”
Cậu ta đánh giá vẻ mặt hờ hững của Cảnh Chi Giới. “Này, anh không cảm động sao?” Hừ, anh ta vẫn còn có bộ dạng con đà điểu, mẹ kiếp! “Lúc nãy tôi ăn món này nước mắt cũng phải tuôn ra, mẹ kiếp anh chính là tên chết tiệt” Cảnh Thiếu Hoa nổi giận đùng đùng đẩy anh. “Anh phải yêu người ta, phải phân rõ ràng với chị ấy! Mẹ kiếp, người ta đối với anh như vậy, anh còn cho chị ấy là bạn bè bình thường, hừ hừ ~~” Thiếu Hoa gầm thét. “Anh có thể thông minh một chút, tương lai anh đeo khuôn mặt đà điểu này đi thi đấu đi!” Thiếu Hoa mắng xong, tức giận đóng sầm cửa vang cả gian nhà.
Cảnh Chi Giới ngồi xuống, nhìn món ăn đầy bàn, còn có món trứng tráng Nhân Nhân đặc biệt học cho anh. Anh cầm đũa, ăn một miếng. Sống đến nay, anh lần đầu tiên chán ghét mình như vậy.
Món ăn đã lạnh, tâm tình của anh lại thật kích động. Mùi vị ấm áp vương trên đầu lưỡi anh thật lâu không tiêu tan, cô tại sao đối tốt với anh như vậy? Cô tại sao hết lần này tới lần khác muốn làm anh cảm động?
Cảnh Chi Giới tâm tình phức tạp, trái tim chết lặng đã lâu của anh bị cô hòa tan, anh nên bắt cô làm sao đây? Tình yêu của cô khiến anh thật sợ hãi…
~~***~~
Mặc kệ bạn thương tâm bao nhiêu, mặt trời vẫn chiếu sáng vào bạn. Mặc kệ bạn muốn trốn trong bóng tối giấu diếm mình bao nhiêu, suy nghĩ hối tiếc bao nhiêu, trời vẫn phải sáng, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, người không nên tưởng niệm vẫn cứ tưởng niệm.
Mặc kệ bạn dùng nhiều mục đích bao nhiêu tưởng niệm anh ta, tỷ lệ anh ta xuất hiện cùng cường độ bạn tưởng niệm không hẳn sẽ có quan hệ trực tiếp.
Nhân Nhân vẫn nghiêm túc làm tốt công việc của mình, Hà Phi sau khi tới không nhịn được hỏi cô.
“Anh ta ăn món trứng tráng, anh ta cảm động không?” Hà Phi trời sinh cũng không phải là người quá nhạy cảm, nếu như cô tinh tế một chút, sẽ chú ý tới đau thương chợt lóe rồi biến mất trong mắt Nhân Nhân.
Nhân Nhân mỉm cười tránh đề tài đó. “Hà Phi, buổi tối bọn mình đi Dora ăn cơm nhé” Một mình ăn cơm cô sẽ nhớ tới anh.
“Được!” Hà Phi cho là cô không nghe thấy lời của mình, lại hỏi: “Anh ta ăn thì nói sao? Có phải cảm động muốn chết hay không?” Ánh mắt Hà Phi tỏa sáng.
“Hà Phi…” Nhân Nhân cúi đầu nhìn chăm chú vào bản thiết kế, thờ ơ nói một câu: “Anh ta không, tớ không làm cho anh ta ăn” Cô sĩ diện, cô không chịu thừa nhận thất bại, cho dù dưới đáy lòng cô nhận thua.
Hà Phi lặng yên, bây giờ cô chú ý tới, chú ý tới hốc mắt Nhân Nhân sưng đỏ, cô bỗng nhiên không biết làm sao, lúng túng gãi gãi đầu. “Ừ… Thật ra thì… Tớ cảm thấy được món trứng tráng khó ăn muốn chết!” Cô nói lung tung.
Nhân Nhân bật cười, cô biết Hà Phi không biết an ủi cô như thế nào. Cô ngẩng đầu nháy mắt mấy cái với Hà Phi. “Không sai, thật là khó ăn muốn chết”
Yêu một ma quỷ mê người, so sánh với yêu thiên sứ thuần khiết đơn giản, rung động đến tâm can, khắc cốt ghi tâm hơn.
Úy Nhân Nhân mở máy hai mươi bốn giờ, bất luận đi đâu, ngay cả tắm cũng mang theo điện thoại di động, cô hy vọng ma quỷ cô yêu kia, cuối cùng cũng nhớ đến cô, sau đó lập tức tìm cô. Song, Cảnh Chi Giới thật ác độc, bỗng nhiên giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, không có có một chút tin tức.
Ban đêm Nhân Nhân trằn trọc trở mình, giường của cô phảng phất còn lưu mùi của anh, thân thể của cô tưởng niệm sự ẩm ướt của anh, nước mắt