
Tác giả: Đan Phi Tuyết
Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015
Lượt xem: 134838
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/838 lượt.
ến anh đau nhức!
“Anh ở đâu? Em nhớ anh. Tại sao không tìm em? Đừng nhẫn tâm như vậy? Gọi điện cho em! Coi như là nói tạm biệt cũng tốt… Gọi điện thoại cho em…”
Cảnh Chi Giới ném tàn thuốc đi, tia sáng đỏ lập lòe rồi dập tắt dưới đám đất bùn. Mà trong lòng sự bứt rứt cùng lời xin lỗi với cô, cùng tình yêu tràn ngập tìm không ra lối thoát. Anh bây giờ chịu giao ra, bất kể cô cần yêu bao nhiêu, anh đồng ý dâng hết thảy cho cô…
Nhưng, cô không cần sao?
~~***~~
Sáng sớm, dì Huệ đi tới bệnh viện, oán trách Úy Nhân Nhân một đêm không ngủ.
“Cháu nhìn cái này đi…” Bà ta cầm một đống phong thư của các công ty luật cho Nhân Nhân. “Tất cả đều là đòi nợ, ba cháu không biết sao, cổ phiếu cũng giảm, trợ lý giám đốc ngân hàng XX ngày hôm qua còn gọi điện thoại, nói cái gì mà khoản vay của chúng ta chưa trả lãi, Nhân Nhân, ba cháu thật quá đáng, thế chấp ba gian nhà đi vay nợ cũng không nói, có một gian có tên của dì, ô ô… Nhân Nhân, làm sao bây giờ… Công ty thật sự sẽ sụp đổ sao? Dì phải làm sao đây? Dì không còn trẻ, không giống cháu có công việc, dì sao có thể sống đây!?”
Nhân Nhân bị làm cho đau đầu. “Dì bán những đồ châu báu ba tôi cho dì lấy tiền mặt!”
“Không được!” Bà ta mở to mắt. “Cháu có bao nhiều tiền gửi trong ngân hàng, cháu trước tiên giúp dì trả lãi của gian nhà bị thế chấp có được hay không? Dì sợ gian nhà đó bị lấy đi… Còn có, thẻ tín dụng của dì không thể dùng được, trong nhà phải dùng tiền, tiền lương của tổng quản…” Bà ta thao thao bất tuyệt, bao nhiêu chủ ý đưa ra, cũng muốn Nhân Nhân làm chủ.
Nhân Nhân cuối cùng gọi điện thoại di động chi ra một khoản tiền lớn giúp sự bức thiết của bà ta, cuối cùng lúc này bà ta cũng im miệng.
Y tá đẩy bữa ăn sáng tới, Nhân Nhân xoay người vào phòng, cô hỏi dì Huệ: “Muốn đi vào không?”
Dì Huệ vội vàng phất tay một cái. “Ưm, cháu để ý tới ông ấy là được, dì đi về” Bà ta nhanh bỏ chạy. Nói đùa, bệnh viện buồn chết người, một khắc bà ta cũng không muốn ở lại.
Nhân Nhân bước vào phòng bệnh, y tá để lại bữa ăn sáng. Úy Sanh tỉnh, ông ngồi thẳng trên giường bệnh. Nếu không phải đang truyền nước biển, tư thái ngạo mạn kia, một chút cũng không giống bệnh nhân.
Nhân Nhân cầm bữa ăn sáng, ngồi xuống, múc canh muốn đưa cho ông ăn, ông cau mày tránh ra.
“Tự mình ăn!” Ông từ chối để người ta giúp.
Nhân Nhân kéo bàn ăn lên trên đùi ông, cô nhìn ông chậm chạp ăn sáng, ông nhíu chặt chân mày, chán ghét đẩy bàn ăn ra.
“Khó ăn” Ông đẩy bàn ăn ra, nhìn khí trời mờ mịt ngoài cửa sổ. “Ba phải đi về, rất nhiều chuyện phải xử lý”
“Ba” Nhân Nhân nhẹ giọng nói. “Ở thêm mấy ngày nữa, bác sĩ nói ba phải kiểm tra toàn thân”
“Đi gọi tài xế tới đón ta” Ông ra lệnh. “Ta cũng không thể ở nơi này lãng phí thời gian, rất nhiều chuyện chờ ta ra quyết định, con đi làm thủ tục xuất viện cho ta!”
Nhân Nhân nhức đầu vô cùng, cả người cô đều mệt, cảm giác mình tùy thời cũng sẽ ngã xuống. “Ba, chuyện của công ty con sẽ giúp ba, ba cứ dưỡng bệnh đi”
“Con hiểu cái gì chứ?” Ông không biết TV đã nói rõ tình hình tài chính của Song Tinh, ông không biết toàn bộ mọi người đã phát hiện Song Tinh sắp đóng cửa, ông vẫn duy trì thể diện cao giọng ồn ào. “Con còn không đi gọi điện thoại, giậm chân ở nơi này sao? Chiều nay ta có nhiều cuộc họp, khách hàng định ngày hẹn, đi đi đi! Gọi tài xế tới!”
“Ba” Nhân Nhân nhìn thẳng ánh mắt ông. “Tình huống của công ty con cũng biết” Cô thấy sắc mặt cha mình đột biến, lập tức nói tiếp. “Không nên lo lắng, Song Tinh không có việc gì” Nhân Nhân cố nặn ra nụ cười. “Xa thị sẽ không rút cổ phần, tối hôm qua Xa Chân Phàm cầu hôn con, con đồng ý” Cô cười nói, vừa kéo xong chăn, cô nói hời hợt, Úy Sanh lại phát hiện nụ cười của cô rất ảm đạm.
“Làm tốt Xa thị có thể tăng đầu tư, ha ha…” Cô nhún nhún vai, ra vẻ thoải mái mà le lưỡi cười cười. “Con gái của ba rất lợi hại sao? Mê đảo Xa Chân Phàm…”
“Nhân Nhân!” Úy Sanh cắt ngang lời cô, ánh mắt ông trống rỗng, bỗng nhiên giống như già thêm mấy chục tuổi, ông giống như là lầm bầm lầu bầu, lẩm bẩm nói. “Nhân Nhân… Cuộc đời này không có cái gì có thể làm khó chúng ta…”
“Đúng” Bỗng dưng, hốc mắt cô đỏ.
“Song Tinh tuyệt không thể ngã! Nó là tâm huyết cả đời ta…” Ông tăng thêm khẩu khí. Bỗng nhiên, ông nhắm mắt lại. “Nhân Nhân… Ba sẽ không ngã xuống, cuộc đời này không có cái gì làm khó được Úy Sanh ta…”
Nhân Nhân che miệng lại, đột nhiên đứng dậy, vọt ra phòng bệnh, đóng cửa lại. Cô ngồi xổm xuống, ôm đầu khóc rống. Cô mệt mỏi quá, cô không nên nhìn thấy dạng suy yếu kia của ba, đầu cô đau như muốn vỡ tung, cả người cô đều mệt, trời ơi! Cô cảm giác mau sắp không được, ai tới kéo cô lên đi! Ai tới cứu cô đi!? Cô thở không nổi…
Hai mươi mấy giờ trôi qua, cô bận rộn ở bệnh viện và công ty, còn phải ứng phó với phóng viên tài chính và kinh tế tụ tập trước công ty, cho dù kiên cường như Úy Nhân Nhân, cuối cùng cũng gần như hỏng mất.
Đêm khuya, khí trời ẩm ướt lạnh lẽo, mưa phùn bay tán loạn.
Nhân Nhân xách túi, suy yếu bước ra taxi. Đèn đường màu trắng chiếu rọi, mưa