
Tác giả: Đan Phi Tuyết
Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015
Lượt xem: 134832
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/832 lượt.
vào đầu cô.
Giọng nói khàn khàn để lộ ra sầu lo của anh. “Không cần hoài niệm, không cần kỷ niệm, anh sẽ ở bên cạnh anh, Nhân Nhân, anh sẽ đi cùng em, việc nhà em, anh… anh sẽ nghĩ cách giúp em…”
Giúp như nào? Chớ có nói đùa. Tại sao bây giờ mới ôn nhu với cô như vậy? Anh không biết làm như vậy lại càng tàn khốc hơn sao? Anh như vậy bảo cô làm sao lập gia đình? Anh khẽ vuốt lưng cô, cô dựa vào vai anh, trái tim cô đau quá.
“Cảnh Chi Giới, anh không cần phải lo lắng cho tôi…” Anh chỉ là muốn bồi thường lại sao? Chẳng qua là thương hại cô sao? Chẳng qua là xuất phát từ áy náy sao? Nhân Nhân cắn răng nói. “Tôi đã đồng ý lời cầu hôn của con trai lớn Xa thị, Song Tinh sẽ chống đỡ được trong khoảng thời gian này” Cô cảm giác được anh căng thẳng thân thể.
“Không thể” Giọng anh nghiêm túc, đáng tin, kiên định.
“Đây là phương pháp xử lí đơn giản nhất cũng nhanh chóng nhất”
“Em đang bán đi tương lai của mình!” Anh gầm thét.
“Có thể bán được nhiều tiền như vậy, cũng coi như đáng giá”
“Đáng chết!” Anh rống giận. Lùi về sau một bước, trừng mắt nhìn cô. “Hãy nghe anh nói, tiền tài, danh lợi, tất cả đều là vật ngoài thân, cho dù mất đi hết thảy, vẫn có thể tìm lại, sẽ có biện pháp khác…”
“Tôi tuyệt không thể để cho Song Tinh đóng cửa” Cô kiên định nhìn lại ánh mắt anh. “Ba tôi chịu không được, Cảnh Chi Giới, tôi nhất định phải lấy…” Cô quyết định hy sinh mình.
Anh đau lòng nhìn ánh mắt của cô, anh hiểu được Nhân Nhân sợ cái gì, những trưởng bối sống an nhàn sung sướng ra mệnh lệnh này thường thường không có cách nào thừa nhận đả kích và thất bại.
Anh thuyết phục Nhân Nhân. “Sẽ có biện pháp, không nhất định phải lấy, em không nên ngu ngốc!”
Cô trừng mắt nhìn anh, đôi mắt đẹp đang tức giận. “Ngu ngốc?” Cô cười lạnh. “Yêu anh mới là chuyện ngu ngốc nhất tôi đã làm!” Gả vào Xa thị là quyết sách lý trí tỉnh táo nhất, anh dựa vào cái gì nói cô ngu ngốc? Đau khổ cầu khẩn anh yêu cô, anh lại làm cô thương tâm lần nữa, chà đạp tự ái của cô. Bây giờ cô cuối cùng cũng buông tha, cô phải lập gia đình, anh ngược lại tới mắng cô ngu ngốc? Anh cho là mình là ai!? Anh thao túng cô, thao túng tâm tình cô còn chưa đủ sao?
Cô chợt lên án thoáng chốc đánh cho anh không có cách nói phản kích, bọn họ nhìn chằm chằm lẫn nhau, trái tim cô tan nát, cho nên cũng chết lặng tàn khốc giống như anh trước đây sao?
Ánh mắt anh kiên định, giọng nói chắc chắn. “Yêu anh không ngốc, Nhân Nhân, có thể bây giờ nói rất buồn cười, nhưng anh sẽ cố gắng trợ giúp Song Tinh, anh sẽ nghĩ cách…”
“Không cần” Cô từ chối. “Sự trợ giúp duy nhất tốt đẹp cho tôi, chính là không nên tới tìm tôi, không nên đối xử tốt với tôi nữa, lề mà lề mề như vậy, càng làm tôi thương tâm, anh đi đi!” Quyết nói xong, cô nằm xuống, tung mình đưa lưng về phía anh, cô co rút cả người, nhắm mắt lại, cố gắng ngăn cản mình khóc thành tiếng.
Anh đứng lên, hai tay nắm chặt thành quyền. “Em nghe lấy –” Anh nói. “Từ sau khi cha mẹ anh tự sát chết, anh liền quyết định, phải trở thành người kiên cường nhất trên đời này, bất luận gặp phải khó khăn gì, tuyệt không muốn giống như bọn họ dùng cái chết để trốn tránh, cho dù trời sập đất rung, anh cũng phải bảo vệ người anh yêu đến chết mới thôi, Nhân Nhân…” Anh cao giọng nói. “Em quá tự tin, vốn cho rằng thiên hạ không có chuyện gì làm khó em, cho nên em yêu anh yêu đến lòng tự ái bị hao tổn, em liền cảm giác đau lòng không dứt rồi nản chí; nhưng anh khác em…” Cảnh Chi Giới nói như đinh chém sắt. “Anh vẫn đối mặt với thất bại và đả kích, từ khi mười lăm tuổi, sớm hiểu thực tế tàn khốc vô cùng đáng sợ. Anh không sợ thất bại, đối mặt với khó khăn đối với anh mà nói, căn bản là chuyện bình thường. Anh biết bây giờ chúng ta phải cùng nhau vượt qua khó khăn; anh biết cha em bị bệnh, xí nghiệp nhà em có thể bởi vì phần mềm phát minh của anh, kỹ thuật theo không kịp mà đóng cửa; anh biết tình thế có bao nhiêu hiểm ác, nhưng mà, Úy Nhân Nhân em nghe lấy, em là người phụ nữ của anh, anh sẽ không ngồi nhìn mà mặc kệ, anh sẽ không bởi vì tình huống khó giải quyết bỏ chạy trốn tránh. Cho anh thời gian, anh sẽ nghĩ ra biện pháp, anh sẽ không trơ mắt nhìn em lập gia đình…”
Em là người phụ nữ của anh! Những lời êm tai này…
Nhân Nhân vùi mặt vào gối. “Chuyện không có dễ dàng như vậy…”
“Anh chưa nói dễ dàng” Anh sầu não nói. “Đừng lập gia đình, cho anh một chút thời gian”
“Không, tôi đã đồng ý…” Bây giờ đổi ý, khác nào chọc giận Xa thị. Cô không thể tùy hứng, cô không thể mạo hiểm. Đây không phải là chuyện của mình, cô phải bảo vệ toàn người trong toàn xí nghiệp.
“Nhân Nhân!”
“Anh đi đi, tóm lại cám ơn anh… Xin lỗi rồi” Cô rất thống khổ, nước mắt chảy xuống. Tại sao có thể như vậy? Cuối cùng anh cùng đồng ý thừa nhận cô là người phụ nữ của anh, cuối cùng anh cũng không muốn cô đi, cô đã không phải là người tự do. Cô nghe thấy anh thống khổ hỏi cô –
“Muốn như thế nào em mới không lấy chồng?”
Anh còn không chịu hết hy vọng, tình yêu thật vĩ đại sao? Nhân Nhân không cho là như thế, một khi dính dáng đến v