XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao

Nguyện Lấy Chàng Bánh Bao

Tác giả: Mị Dạ Thủy Thảo

Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015

Lượt xem: 134960

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/960 lượt.

t sự a, cũng phải nói nha, người nam nhân kia mặt sưng phù không nhìn ra bộ dáng, hẳn là bị hung hăng đánh một trận rồi, hơn nữa còn là thất trinh trước hôn nhân, cái nữ nhân keo kiệt Đặng quản gia kia không giết chết hắn cũng coi như đối xử không tệ rồi, bất quá cũng phải nói, người nam nhân kia trưởng thành lớn lên cũng không tốt a, dáng người cũng kém như vậy, như thế nào lại được đại quản gia đại nhân coi trọng. "
" Việc này ngươi không biết đâu, nghe tiểu nhi tử ta nói đó là vì nam nhân kia có mệnh cách hảo, nghe nói là vượng gia vượng thê, chỉ là chuyện thất trinh trước hôn nhân cho dù có mệnh cách thì cũng vô dụng đi, Đặng Phúc là đại quản gia của thượng thư phủ, cho dù là người bình thường cũng không nhịn được a… "
" Đúng vậy a, đúng vậy a… "
“…”
Hai nữ nhân kia không coi ai ra gì đối thoại theo sau còn không ngừng tán dương, tựa hồ vài khách nhân vừa mới tới cũng đều biết được chuyện này…
Mị Ngạn Nhi bưng ly trà trong tay để cứng ngắc giữa không trung, sắc mặt nói có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi…






Có bằng hữu tặng ta hoa tươi, Mị dạ thủy thảo ở trong này nói tiếng cảm ơn, bất quá cũng không cần lãng phí tiền, trong lời nói yêu thích cứ ở trong này hạ xuống, Mị dạ thủy thảo cũng thỏa mãn rồi…

“Lưu khê, đi thăm dò rốt chuyện chuyện gì đã xãy ra, lập tức đi thăm dò cho ta!” giọng điệu lạnh băng hung dữ của nàng liền làm Lưu Khê sững sờ, nhưng khi ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy sắc mặt dữ tợn của chủ tử liền trước mặt người nhanh chóng biến mất.
Thời gian rất ngắn, chưa đến một phút đồng hồ sau khi Lưu Khê lại một lần nữa xuất hiện, chỉ là sắc mặt hắn trở nên hết sức khó coi.
“Chủ tử, quản gia nhà hộ bộ thượng thư đêm qua mới cưới chính phu, cũng vào màn đêm buông xuống mà phát hiện hắn thân không trong sạch, hôm nay liền trói lại, bị ngựa kéo theo diễu hành trên đường.”
Chỉ là một đêm mà thôi, hắn làm sao có thể chật vật như thế xuất hiện trước mặt nàng, không thể tha thứ, quả thật chính là không thể tha thứ, hắn không phải sẽ hạnh phúc hay sao, tại sao lại như vậy, còn có cái kia nữ nhân chết tiệt cũng dám đối với hắn như vậy, vô luận là vì lý do gì, người nam nhân này chỉ có nàng mới có quyền trả thù hắn, nàng có thể giết hắn, có thể trừng phạt hắn, có thể làm hắn sống không bằng chết, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác như vậy mà làm thương tổn hắn…

Trong nháy mắt, sự tình tựu đã xãy ra biến hóa, Mị Ngạn Nhi phi thân lên, vững vàng hạ xuống trước mặt Thạch Mặc, dùng chủy thủ chém đứt dây thừng, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà đem Thạch Mặc tựu biến mất trong tầm mắt họ!

Đêm qua vì muốn đi gặp Thạch Mặc nên Mị Ngạn Nhi đã sớm làm xong ngụy trang, biến thành bộ dáng Nhan Mị Nhi, về sau lại vì sự tình phát sinh đột ngột, tâm tình cũng thay đổi rất nhanh nên cũng không dùng nước thuốc mà tẩy đi ngụy trang, sáng sớm tỉnh dậy Mị Ngạn Nhi cũng đã quên luôn khuôn mặt đang ngụy trang liền cứ thế mà đi ra ngoài, mà cũng vì thế mà nàng mới dễ dàng nhìn thấy bộ mặt cam chịu của Thạch Mặc xuất hiện ở trước mặt nàng.
“Không, không, thả ta ra, để cho ta trở về!” thời điểm Mị Ngạn Nhi xuất hiện trước mặt hắn, hắn chỉ là kinh ngạc đến ngây người, không biết làm sao cho phải, rồi sau đó nàng lại ôm hắn bay lên mới kịp phản ứng ý nàng là muốn mang hắn đi, chính là… hắn hiện tại đâu còn mặt mũi nào để đi theo nàng!
“… Câm miệng!” Mị Ngạn Nhi dùng một thanh âm lạnh như băng quát lớn Thạch Mặc, nàng nghĩ mãi mà vẫn không rõ tình trạng hiện tại là như thế nào, hắn như cũ vẫn không muốn ở lại bên cạnh nàng sao?
Nữ nhân kia có gì hảo, chẳng lẽ liền vì vinh hoa phú quý nên cái gì cũng không muốn bên nàng sao?
Hiển nhiên câu kia của Thạch Mặc “để cho ta trở về” trong lời nói làm cho Mị Ngạn Nhi hiểu sai.
Thạch Mặc đương cũng bị tiếng quát của Mị Ngạn Nhi làm cho hù rồi, hắn mở to hai mắt nhìn Mị Ngạn Nhi, rốt cuộc cũng không nói nên lời…

Mị Ngạn Nhi mang theo Thạch Mặc đi về phía trước Lưu Khê thì mang theo Mộng nhi ở phía sau, bốn người công phu chỉ trong chốc lát liền đã đến một ngôi nhà, chỗ này cũng không phải Thương vương phủ mà là trạch phủ ngoại viện của Mị Ngạn Nhi, bên trong ngoại trừ hai mươi mấy người hầu thì chỉ còn có hai nam nhân.
Cửa bên ngoài cũng không có thủ vệ mà là đóng chặt lại môn, Mị Ngạn Nhi tiến lên một đạp cửa ra, một gã sai vặt trông coi tiền viện kinh ngạc chạy tới.
“Ngươi… ngươi là người nào mà dám xông vào trong này?” gã sai vặt chỉ vào Mị Ngạn Nhi hỏi, điều này cũng không thể oán hắn không nhận ra chủ tử của mình, trong vương phủ nếu không phải tổng quản Linh Lam sớm đã phân phó hạ nhân thì nàng sao có thể khả năng tự do đi đi lại lại trong vương phủ.
“Làm càn, đây là chủ tử, còn không mau mở ra!” người lên tiếng chính là ôn nhu hạng nhất tiểu Mộng nhi, hắn có chút nhanh chóng quát lớn còn một bên thì nháy mắt.
Mộng nhi lúc nói chuyện mới đi ra từ sau lưng Mị Ngạn Nhi, mà gã sai vặt cũng nhìn theo Mộng Nh