
Tác giả: Mị Dạ Thủy Thảo
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 134958
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/958 lượt.
ng tình tương duyệt, hơn nữa nàng vì hắn mà ngồi tù, mặc dù đều là mẫu vương an bài nhưng Thạch Mặc sao có thể đơn giản như vậy không nói câu nào mà đã gả cho người khác ?
" Vì cái gì gả cho nàng ta, ngươi nói cho ta biết vì cái gì, là vì tiền hay vì thế, ta nói cho ngươi biết, nếu như hôm nay ngươi không thể cho ta một lý do có thể tin tưởng thì ta sẽ quyết không rời đi ! " lời này của nàng cũng không phải uy hiếp, cùng lắm thì nàng vạch mặt, nàng cũng không tin có ai dám gây khó dễ với nàng.
Thạch Mặc sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt càng thêm phức tạp.
" … Đúng, ta chính là vì tiền mới gả cho nàng ta, ta chịu đủ cuộc sống cực khổ trước kia rồi , nàng ta đã nguyện ý lấy ta, hơn nữa còn là chính thất, ta có cái gì lại không muốn chứ, ta nói vậy ngươi đã hài lòng chưa, ngươi có thể ly khai rồi chứ ? " Thạch Mặc cho tới bây giờ cũng không cho rằng mình có tiềm chất nói dối, nhưng giờ khắc này, hắn phát hiện, mình cũng có thể mặt không đổi sắc nói ra lời nói trái lương tâm.
" Pằng " một tiếng, thanh thúy vang dội, Mị Ngạn Nhi giáng một cú tát lên mặt Thạch Mặc.
Cú tát này chính là rất dùng sức, Thạch Mặc quay đầu, một tia máu tươi từ khóe miệng chảy ra.
" Thấp hèn ! " Mị Ngạn Nhi hung hăng mắng, trong ánh mắt đều là thần sắc tàn nhẫn lãnh khốc, nhưng nhìn kỹ trong lời nói như cũ vẫn có thể chứng kiến thần sắc bi thương.
Nàng từ nhỏ sinh hoạt trong Vương phủ quyền thế, trải qua ngày ngày vạn người kính ngưỡng, không có thứ gì nàng muốn lại không đến trong tay, mỗi người đều đối với nàng a dua nịnh hót, mọi lời nịnh hót đó đối với người thông minh như nàng thì cũng thừa biết trong đó chứa bao nhiêu phần thật chứa bao nhiêu bao phần giả, mà nàng cũng dựa vào thân phận địa vị mà ở bên ngoài trải qua quãng thời gian phong lưu tiêu sái.
Chỉ là đối mặt với cái loại dối trá này nàng đã sớm chán ghét rồi, nàng cảm thấy mình tồn tại tại cái loại dối trá này ngay cả mình cũng khó mà tìm được, cho nên lúc Thạch Mặc xuất hiện, hắn làm cho nàng một cảm giác hoàn toàn mới, liền có cảm động, có yêu mến, có một tia thực tâm như vậy.
Mỗi khi nàng nghĩ đến, người nam nhân này cũng không phải vì thân phận địa vị của nàng, không phải vì tiền tài của nàng mà đối xử với nàng tốt, nàng liền có một tia cảm động cùng ngọt ngào, nhưng là… hiện tại, người nam nhân này lại vì chính lí do đó mà gả cho người khác…
Không thể tha thứ, quả thực chính là không thể tha thứ, hắn so với đám người kia thì lại càng dối trá ghê tởm, càng đáng hận hơn !
" Hảo, rất tốt, Thạch Mặc, coi như ta nhìn lầm người rồi, từ nay về sau chúng ta sẽ không còn liên quan, ngươi sinh ngươi diệt đều cùng ta không còn liên lạc. "
Mị Ngạn Nhi nói xong một câu liền nhanh chóng rời đi, bởi vì nàng không biết nếu nàng còn tiếp tục ở lại nơi đó, có thể hay không khống chế không nổi chính mình mà đem cái nam nhân phản bội thật tình của nàng giết chết !
Thạch mặc, xem như ta đã nhìn lầm ngươi rồi, từ nay về sau chúng ta sẽ không còn liên quan nữa, ngươi sinh ngươi diệt đều cùng ta không còn liên hệ… Xem như ta nhìn lầm ngươi rồi… xem như ta nhìn lầm ngươi rồi… Mị Ngạn Nhi rời đi, Thạch Mặc ngồi yên trên giường thì thào tự nói…
Xem như ta đã nhìn lầm ngươi rồi, nàng thật sự đã nhìn lầm hắn ư?
Thạch Mặc cảm giác bản thân có chút ủy khuất, nhưng càng nhiều hơn là đau thương, hắn không hối hận khi làm vậy, dù cho hắn làm lại một lần nữa thì hắn vẫn chọn cách thứ nhất, hắn vẫn nguyện ý buông tha tự ái cùng hạnh phúc của mình để đổi lấy sự tự do của nàng.
Ba ngày trước, trơ mắt nhìn nàng bị mang đi, hắn cảm giác trái tim mình đã tan nát rồi, tuy nàng nói rằng không cần lo lắng nhưng hắn làm sao có thể không lo lắng, cho dù chỉ là một người bạn bình thường thì cũng không thể vứt đi mà không để ý, huống chi hắn lại yêu mến nàng…
Yêu mến của hắn đối với nàng rất mâu thuẫn, rõ ràng biết là không nên nhưng vẫn không khống chế được mà bị nàng hấp dẫn, bị nàng khí chất mê hoặc thi thoảng tản mát mà yêu thương…
Lời như thế hắn cũng không phải chưa từng nghe qua, người ngoài nói xấu sau lưng hắn cũng không ít, nếu như là bình thường thì hắn sẽ quay đầu bước đi, nhưng hiện tại hắn lại chỉ có thể đứng ở trong này, tùy ý để người khác vũ nhục.
“Hừ, tại sao không nói chuyện, thái độ cầu khẩn của ngươi là như vậy sao, nếu như thế thì ngươi hãy cút đi, nữ nhân kia ta sẽ khiến cho nàng ở trong đại lao hảo hảo hưởng thụ.”
Đám người được Đặng Phúc phái đi bị thương đầy người đem về, lập tức đỉnh đầu bốc khói, càng nghĩ càng muốn đi tìm quan phủ, nói mấy câu động khí đến lão gia, cuối cùng mới thật vui vẻ trở về, nàng vốn muốn cho nữ nhân kia một bài học, về phần người nam nhân này, kỳ thật nếu nghiêm túc mà nói thì nàng có cưới hay không cũng không sao cả, nếu như không phải vì tương lai của nữ nhi, hi vọng người nam nhân này có thể làm thịnh vượng gia đình, nàng thật đúng là không nghĩ tới sẽ lấy một nam nhân khó coi như vậy đem về.
Ngày đó nàng đi tìm hết cả quan phủ,