
Tác giả: Súp Lơ Leng Keng
Ngày cập nhật: 04:44 22/12/2015
Lượt xem: 1341251
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1251 lượt.
thì làm theo lời Trình Gia Gia ngay, gọi cho cha và chị họ, phản ứng của cha tôi là hốt hoảng, còn chị họ thì òa khóc, hai người bọn họ cũng không phải là người có chủ ý, chẳng ai nghĩ ra biện pháp gì thỏa đáng cả. Tôi không ngờ tới tình huống này, ba người ngồi bên điện thoại thở dài cả một đêm, cuối cùng quyết định để tôi dẫn bác đi kiểm tra, còn chị họ thì đón xe lửa về nhà ngay.
Tôi nôn nóng, lập tức nhắn tin cho Trình Gia Gia, nhờ anh hỗ trợ liên lạc bệnh viện và bác sĩ. Hia ngày sau đã kéo bác đi bệnh viện, cha tôi và chị họ làm công tác tư tưởng cũng tốt lắm, không biết họ nói thế nào mà bác chịu đi kiểm tra thật.
Bệnh viện cứ phải nói là đông vô cùng, người ta xếp thành một hàng dài để chờ, đăng ký khám bệnh, dù cho đã liên lạc với bác sĩ từ trước thì đợi đến lúc chúng tôi cầm giấy xét nghiệm máu trong tay cũng mất cả buổi sáng. Tôi nhìn vị bác sĩ trắng từ đầu đến chân kia cầm bản xét nghiệm đọc, hai hàng lông mày thanh tú chen lại một chỗ, trũng xuống mỗi lúc một sâu, một sâu...
Bác sĩ mặt trắng nói cái gì tôi nghe cũng chẳng hiểu, gì mà lượng bạch cầu rất cao, rồi gì mà khối u với bệnh máu trắng nữa, Tôi sợ run nghe anh ta nhắc từng tên từng tên một, vô cùng khủng bố, may mà tôi tính trước để cô ở bên ngoài rồi, cuối cùng anh ta nói xong, mở cửa cho tôi, rồi thì đưa cô tôi đi trích tủy.
Trích tủy, cái tên vừa nghe đã thấy vừa đau vừa bạo lực rồi, tôi lấy điện thoại ra bấm số của Trình Gia Gia, lúc này tôi cũng chẳng quan tâm rằng chúng tôi đã chia tay hay chưa, bây giờ Trình Gia Gia đối với tôi mà nói, như cọng cỏ cứu mạng khi đang chết đuối vậy, điện thoại thông rồi, tôi vội vàng mở miệng: "Làm sao bây giờ, Trình Gia Gia, anh bác sĩ kia cho bọn em đi trích tủy, phải làm sao đây, anh ta nói nghe nghiêm trọng lắm, cô em sẽ không có chuyện gì chứ?"
Tôi nói lộn xốn một đống từ, Trình Gia Gia hình như cũng chẳng hiểu nổi đống từ chuyên môn đó, nhưng anh rất bình tĩnh nói: "Nha Nha, em bình tĩnh, từ từ nói, nếu không thì đưa điện thoại cho bạn anh nghe xem sao."
Tôi lập tức tuân mệnh, lấy điện thoại đưa cho bác sĩ mặt trắng, không biết là do năng lực lý giải của Trình Gia Gia tốt hơn tôi hay là vì tôi đang hoảng loạn nữa, dù sao thì bác sĩ mặt trắng nói một tràng y chang ban nãy, nhưng khi tôi nhận lại điện thoại thì Trình Gia Gia hiểu bệnh tình của cô còn hơn cả tôi.
"Không có chuyện gì đâu, Nha Nha, chẳng qua chỉ là kiểm tra thôi, đừng sợ, em vừa sợ là cô em sẽ cảm nhận được, bà sẽ lo lắng đấy, giờ vẫn chưa có gì rõ ràng cả, hết thảy đợi kiểm tra xong rồi mới biết được." Giọng Trình Gia Gia trọng điện thoại rất trấn định, tỉnh táo, khiến tâm tình tôi cũng bình tĩnh lại, ừm, anh nói thế là được rồi, cứ nghe anh đi.
Chờ kết quả phải đến bốn ngày, chị họ tôi cũng đã về tới, ngày đi lấy kết quả xét nghiệm, tôi, Trình Gia Gia và cả chị họ cùng đi, tuy rằng bốn ngày qua Trình Gia Gia đã gọi cho tôi để chuẩn bị tâm lý, nhưng thực sự khi nghe mấy chữ "bệnh máu trắng" từ miệng bác sĩ thốt ra thì tôi choáng không chịu nổi, chị họ thì bắt đầu gạt nước mắt. Trình Gia Gia nhíu mày lôi bác sĩ qua một bên, thì thầm thảo luận trong chốc lát, rồi mang vẻ mặt ngưng trọng bước qua: "Nha Nha, cô em bệnh rồi, bác sĩ bên này nói là nghiêm trọng, em thương lượng với cha và chị em đi, xem có nên chuyển sang thành A hay không, dù sao trình độ bên đó cũng tốt hơn bên đây."
Tôi nhìn chị họ ngồi một bên rơi nước mắt, cắn răng: "Vừa rồi bác sĩ nói thế nào?"
Trình Gia Gia liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi mới do dự nói: "Nó nói, nó thấy không cần phải nhập viện chữa trị, cứ ở nhà điều dưỡng đi."
Tôi giật mình run rẩy, lời này ý vị thế nào ai cũng hiểu, trên TV mỗi lần xuất hiện lời này thì luôn đi kèm theo người bệnh hấp hối gần chết và người nhà đau lòng muốn chết. Chị họ ngồi cạnh tôi từ yên lặng lau nước mắt thành òa khóc lớn, từng tiếng nấc bi ai kia khiến tôi càng lúc càng mất bình tĩnh, tôi theo bản năng xin giúp đỡ của Trình Gia Gia: "Vậy anh nói xem, giờ bọn em phải làm gì mới được?"
Trình Gia Gia vỗ vỗ vai tôi: "Nha Nha, đừng như thế, nhìn chị họ của em đi, cô ấy đã như thế rồi thì em không thể luống cuống được, em đi thương lượng với cha một chút đi, anh thấy cần phải kiểm tra lại lần nữa, có khi kết quả kiểm tra của bên này lại không chính xác."
Vừa rồi tôi lau người cho cô, ôm bà lên, giật mình sao bà nhẹ quá, toàn thân chỉ còn có da bọc xương, những đốt xương như muốn chọc thủng cả da thịt, tôi không dám lau mạnh, tưởng chừng vừa lỡ tay thôi thì da cũng sẽ rách ra ở những chỗ xương lồi đó, rồi những đốm đỏ rải rác suốt làn da vàng vọt của bà mãnh liệt nhắc tôi về căn bệnh bà phải chịu.
Tôi nằm nơi đây càng nghĩ càng lo lắng, lo cho bác đang mang bệnh, lại lo cho cha mẹ trong nhà, cũng lo sẽ chẳng có ai giúp tôi chống đỡ cục diện này được. Đang lúc tôi bất an, cửa phòng mở ra, một bóng người mang theo hơi lạnh đi vào.
Đã trễ thế này, lại là đêm 30 giao thừa, tôi không nghĩ còn có người, nên thay đồ ngủ lên gi