
Tác giả: Súp Lơ Leng Keng
Ngày cập nhật: 04:44 22/12/2015
Lượt xem: 1341267
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1267 lượt.
h nghiệm với phụ nữ, nhưng căn bản không thể so với Trình Gia Gia được, một tên là nít mẫu giáo, một tên là quỷ già nghiên cứu sinh rồi."
An An nói cũng có lý, nhưng không đầy đủ rồi, tôi tự mình biết, tôi từ nhỏ đã thích ở chung với người nhanh nhẹn vui tính, bạn bè của tôi đều là những người nhanh mồm nhanh miệng, tôi bực nhất là cái thể loại nói lấp lửng, nói một nửa để nửa còn lại cho người ta tự hiểu ấy, ở bên người như thế, tôi không chết ngạt thì cũng là mệt chết.
An An lấy ngón tay chọc chọc tôi: "Aiz, em và Trình Gia Gia còn có hi vọng ở bên nhau nữa không?"
"Không." Tôi ăn quả quýt kia xong rồi, xoay người, lại mò tiếp trên tủ đầu bàn.
Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, một trận gió rét thổi qua, tôi phải nhảy mũi hai cái, vừa rồi chạy nhanh quá, tôi ra chút mồ hôi, giờ gió thổi ngang thật lạnh không sao tả được, tôi khép chặt áo khoác, ngóng xe tới sớm một chút.
Càng chờ, xe buýt lại càng muộn, tôi liếc thấy thời gian đã lố rồi, vậy mà buýt vẫn chưa tới, tôi bắt đầu nghi không biết có phải chuyến cuối cùng đã đi mất rồi không.
Trong lúc tôi đang lưỡng lự là tiếp tục chờ xe hay đi bộ, một chiếc xe quen thuộc dừng trước mặt tôi, khuôn mặt Trình Gia Gia hiện ra sau lần cửa sổ đang từ từ hạ xuống: "Nha Nha, là em à, sao em lại đứng đây?"
Nửa tháng không gặp, chợt nhìn thấy anh, tôi có chút mơ màng, Trình Gia Gia mở cửa gọi tôi lên xe tôi vẫn chưa tỉnh táo lại, bất giác nghe theo lời anh, đến khi tôi tỉnh, thì đã ngồi lên xe anh rồi.
Nửa tháng không thấy, Trình Gia Gia gầy hẳn đi, hai má hõm sâu vào, đường nét cứng lại rất nhiều, trông như cái thể loại tiều tụy trong tiểu thuyết ngôn tình ấy. Tôi theo bản năng nghĩ anh là vì tôi nên mới tiều tụy như thế, nhưng lại lập tức bỏ cái ý nghĩ ai cũng mê mình ấy đi, anh nhất định là bận rộn chuyện công trình, chẳng phải gần đây ngay cả thời gian nhắn cho tôi một cái tin anh cũng chẳng có sao? Nhất định là vậy rồi.
"Nha Nha, sao em gầy thế, gần đây vất vả lắm sao?" Tôi còn chưa mở miệng thì Trình Gia Gia đã hỏi ngay vấn đề trong lòng tôi.
Tôi thật rất gầy, rất tiều tụy sao? Tôi không khỏi rọi vào kính xe, đúng thế, so với hồi trước gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng hơi ngả vàng, không hồng hào như trước nữa. Aiz, thời gian này bận như đánh giặc ấy, tôi đã lâu không soi gương cẩn thận rồi.
Tôi lật gương lên, giọng điệu ra chiều thoải mái: "Đúng thế, bận vô cùng, anh thì sao, hình như gầy đi nhiều lắm, có phải cũng bận rộn không?"
Trình Gia Gia trầm mặc một hồi mới mở miệng: "Không sao, không khác hồi trước bao nhiêu."
Dù sao thì Trình Gia Gia cũng có ý tốt, tôi gật đầu với anh: "Làm phiền anh rồi, nhưng mà bác em chỉ có bảo hiểm nông thôn thôi, điều kiện kinh tế nhà bà cũng không tốt..."
Tôi không nói tiếp, nhưng hiển nhiên Trình Gia Gia đã hiểu rõ ý tôi, anh một bên yên lặng lái xe, một bên đề nghị: "Nha Nha, trước nhất em đừng lo, anh thấy chuyện này em có thể thương lượng với cha em một chút, còn người nhà bác em, có muốn làm kiểm tra hay không, thì cũng chỉ có người nhà bác em mới có thể quyết định. Còn phí tổn thì, mọi người cùng nhau bàn, thể nào cũng có hướng giải quyết."
Phí tổn này có thể lo được, nhưng nếu bác tôi bệnh thật, tôi không dám tưởng tượng sau này sẽ thế nào nữa. Trình Gia Gia nhìn vẻ mặt bối rối của tôi, nghĩ nghĩ: "Nha Nha, em khoan hãy nghĩ đã, tất cả cứ để mọi người thảo luận lại, như vầy đi, anh giúp em phần liên hệ với bệnh viện, đến khi đó tìm bác sĩ quen biết, một số kiểm tra không cần thiết thì không cần làm."
Cũng chỉ có thể như thế mà thôi, lòng tôi nặng nề ngồi trên ghế, mờ mịt nhìn về phía trước. Phía trước là công ty tôi rồi, tôi chỉ chỉ chỗ Trình Gia Gia thường dừng xe, "Dừng đây đi, em đi vào từ đây là được rồi."
"Sao, còn giấu anh chỗ em ở sao, sợ anh quấy rối em à?" Trình Gia Gia đùa, đậu xe vào chỗ đó, tắt máy, quay đầu cười với tôi, "Anh đưa em về, đã trễ thế này rồi, Nha Nha xinh đẹp của chúng ta đi một mình bên ngoài, chỉ số an toàn quá thấp."
Cái tên này, vẫn nói năng ngọt xớt như thế, cùng một việc mà anh với Ứng Nhan hoàn toàn chẳng giống nhau.
Kỳ thật tôi cũng hiểu được, Trình Gia Gia là cố ý, muốn tâm tình tôi thư giãn đôi chút, trước giờ tôi chưa trải qua chuyện lớn nào, cũng lắm chỉ là thất một cuộc tình, coi như là đau khổ nhất rồi, hiện tại gặp phải chuyện này mới biết, so với chuyện sinh tử, tình yêu chẳng đáng là món đồ chơi nữa, ăn được ngủ được, thân thể khỏe mạnh, chính là điều tốt nhất.
Tuy rằng cô không nhất định sẽ có chuyện, nhưng đối với đứa sự đời còn chưa trải bao nhiêu như tôi mà nói, thế cũng đủ để khiến tôi cuống cuồng rồi.
Tôi thấy tuy không còn là người yêu nữa nhưng Trình Gia Gia là một người bạn rất tốt, nhiệt tình lại hiểu lòng người, có anh đứng bên giúp tôi nghĩ cách, tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trình Gia Gia đưa tôi về tận nhà, nhìn tôi bình tĩnh lại rồi mới đi, trước khi đi còn lo lắng nói, rằng tôi có việc gì thì nhất định phải tìm anh.
Tôi vừa về tới nhà