Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nha Đầu Khờ

Nha Đầu Khờ

Tác giả: Trạm Lượng

Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015

Lượt xem: 134685

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/685 lượt.

cục nở nụ cười, hơn nữa cười tà ác đến cực điểm, làm cho người ta thấy nhịn không được nổi cả da gà.
Thấy thế, Văn Thiếu Thu lâm vào thất kinh một trận, nhưng trên mặt lại ra vẻ không có gì. ”Chỉ giả vờ giả vịt, ngươi biết cái gì? Còn không mau nói!”
“Ta nói Văn thiếu gia, ngươi cũng biết lão thái quân nhà ngươi mua bộ phỉ thúy trang sức kia là muốn dùng làm gì?” Tâm tình trong nháy mắt rất tốt, người mặt lạnh kia khó được có nụ cười nở sáng rỡ như hoa.
” Không phải lão nhân gia nhìn trúng ý, mua cho bản thân mang?” Đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi hơi nheo lại, Văn Thiếu Thu vẫn là nghĩ như vậy.
” Không không không!” Ngao Hạo ý tứ trêu tức mười phần hàm xúc phe phẩy ngón trỏ. “Nghe nói Văn lão thái quân mua bộ phỉ thúy trang sức kia, là muốn đưa cho cháu dâu tương lai làm lễ gặp mặt. Ta nói huynh đệ, ngươi tương lai chờ ngày sẽ bị ép hôn đi!” Đương nhiên đến ngày mừng đó, dựa vào chúng ta cùng được liệt vào hai đại công tử ở kinh thành, lại là bạn tốt, lễ mừng ta sẽ không keo kiệt đâu”
Ghi hận rất sâu, nói đến lúc trước còn đem đối phương ra nói, hoàn toàn trả, còn trả sạch sẽ nữa.
Ha ha, không thể tưởng được họ Văn cũng có một ngày này!
Nhớ ngày đó khi hắn bị lão gia tử nhà mình bức hôn, còn bị họ Văn này chế nhạo trêu đùa một trận, tuy rằng sau này hắn cùng với Thu Trừng vợ chồng tình cảm như chim liền cánh, còn có đứa con bảo bối, kết cục thật là tốt đẹp, nhưng nghĩ lại sắc mặt giễu cợt lúc ấy của kẻ cắp này, hắn vẫn là lòng tràn đầy khó chịu, nay lúc báo thù cũng đã tới rồi.
Vẫn giữ trên mặt nụ cười, Văn Thiếu Thu hoài nghi chất vấn: ” Việc này ngươi làm sao biết?”
Ngay cả chính hắn cũng còn chưa nghe nói, Ngao Hạo thế nào biết được?
” Nhớ ngày đó không biết là ai từng nói nô bộc tin tức to nhỏ rất nhiều, có chuyện gió thổi cỏ lay gì, không cần đợi đến canh ba cả thành đều biết, thành đề tài chuyện trò cho mọi người nhâm nhi trà rượu…….” Cố ý dừng một chút, Ngao Hạo nhếch miệng mỉm cười hỏi lại: ” Là ai nói, nói vậy ngươi so với ta rất rõ ràng, không cần ta nhắc nhở đi?”
A……. Chính cái gọi là quân tử báo thù, ba năm không muộn, hắn rốt cục có được cơ hội, còn trả được thù, loại cảm giác này thật sự là sung sướng!
Nhớ tới trước kia, chính mình cũng từng đối Ngao Hạo nói trêu chọc nói móc, Văn Thiếu Thu hoàn toàn không nói gì một lúc, bất quá thật xác định một sự kiện — Ngao đại thiếu gia thực sự biết ghi hận!
Thấy kẻ cắp kia luôn bày ra vẻ phóng khoáng biếng nhác, nay vẻ mặt biến dạng, Ngao Hạo lại mừng rỡ, cho thấy con chuột báo được oan sảng khoái đến vô cùng.
“Ngươi cứ cười đi!” Mắt liếc ngang nhìn, càng xem càng thấy ghét, Văn Thiếu Thu mặc kệ hắn, lập tức liên tục tiếp nhận cũng không nói trả, tự đứng dậy bước về phía hoa viên, chuẩn bị đi tìm nha hoàn ngốc khờ khạo hồn nhiên, xem hắn như thần kia.
“Ha ha ha……” Quả nhiên, có người phi thường thuận theo ý dân, lập tức không e dè cười to, lòng tràn đầy sung sướng lập tức đứng dậy theo đuôi, hướng nơi có ái thê con dễ thương đang chơi đùa, tiếng cười không dứt đi đến hoa viên.






“A — Á ha ha ….”
“Hi hi ….. Ha ha ha ha ……”
Bế một đứa bé đỏ hỏn, đẹp như bức tranh vẽ, một mảnh vải trắng sạch sẽ được trải ra ở trong vườn hoa, tiểu nam oa mềm mại nằm ở trên không ngừng phát ra tiếng cười cùng tiếng thét chói tai, mà làm cho hắn hưng phấn như thế chính là “đầu sỏ gây ra” dùng khuôn mặt tròn kia cọ qua cọ lại ở trên cái bụng tròn tròn của tiểu tử kia, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh “Ha ha ha”.
Nhìn Hỉ Phúc giống như đứa trẻ ngây thơ cùng với đứa bé con mới tám tháng đùa vui, Thượng Quan Thu Trừng đôi mắt sáng xinh đẹp tràn đầy ý cười hiền hòa, sau một hồi lâu, tiểu tử kia rốt cục cười nhận thua hướng về phía lòng nàng, nàng mới ôm lấy con, lòng cũng tràn đầy yêu thương hôn hai má mũm mĩm mềm mềm một cái.
“A A A …….” Phát ra âm thanh không có ai nghe hiểu được, cái tay tròn tròn của tiểu béo thực kiên trì chỉ về hướng “bạn chơi”.
Bất thình lình xảy ra kì lạ làm cho Hỉ Phúc tay chân đâm hoảng, không rõ rốt cuộc là làm sao, chỉ có thể vội vàng dỗ dỗ đứa bé trong lòng không ngừng vặn vẹo khóc đáng thương, đôi mắt hướng về mẹ đứa trẻ nhìn cầu cứu…..
“Tiểu tổ tông này là đang khóc loạn cái gì đây?”
Bỗng dưng, một tiếng nói dễ nghe quen thộc cất lên, lập tức sau chỗ ngồi đưa ra đôi cánh tay mạnh mẽ đem tiểu tử trong lòng nàng kia bế đi qua, làm cho Hỉ Phúc không khỏi kinh ngạc quay đầu, liếc thấy là chủ tử nhà mình, nàng lắp bắp kêu lên —
” Thiếu gia, em ……. Em không biết…… Em không có bắt nạt Ngao tiểu thiếu gia…… Tiểu thiếu gia vốn đang cười, cũng không biết vì sao, liền…… Lại đột nhiên khóc lên……” Lo lắng giải thích, rất sợ chủ tử hiểu lầm là chính mình làm đứa bé khóc.
“Ta đương nhiên biết em không bắt nạt hắn”. Buồn cười nhìn nàng một cái, mà khi quần áo trước ngực nàng có vẻ lộn xộn kia ánh vào đáy mắt, Văn Thiếu Thu tự nhiên hơi nhíu mày, lập tức đem tiểu tử khóc loạn không ngớt kia nhét vào trong lòng Ngao Hạo đ