
Tác giả: Trạm Lượng
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 134675
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/675 lượt.
àng nha đầu ngốc này.
Vì sao biểu thiếu gia, biểu tiểu thư muốn tìm nàng gây chuyện đây? Lòng đầy khó hiểu, Hỉ Phúc vẫn đang nghe lời gật đầu, sau khi được hắn khen ngợi, cũng không nhịn được cười, biết chính mình không cần bị phạt rồi, tâm tình vô cùng thoải mái, bưng bát không vui vẻ lui ra ngoài.
Trong phòng, Văn Thiếu Thu nhìn theo thân hình sôi nổi biến mất ở ngoài cửa, con mắt đẹp vốn mỉm cười giờ cụp xuống, ẩn giấu tia sáng kỳ dị phức tạp kia chợt lóe trong đáy mắt rồi cuối cùng biến mất.
“Di nương, người xem! Khuyên tai trân châu này màu sắc nhẹ nhàng, kiểu dáng trang nhã, còn có vòng tay vàng long phượng này chạm trổ tinh tế, vừa hào phóng, lại cao quý, mang ở trên người thật sự là thích hợp nhất nhưng ……”
“Muội muội nói là đúng đó! Cũng chỉ có châu báu trang sức hoa mỹ lóa mắt mới xứng được với di nương……”
Trong đại sảnh của Văn phủ tráng lệ, sau khi huynh muội Hoa gia đến, lời nói a dua ca ngợi liền cuồn cuộn không ngừng vang lên, Văn phu nhân do chăm sóc tỉ mỉ mà vẫn giữ được vẻ đẹp thanh tao nghe được mặt tràn đầy tươi cười, thoải mái vô cùng.
“Xem các ngươi hai đứa trẻ này, nói ngọt y như mật, cũng không sợ người ta ngấy chết!”. Ngoài miệng cười khiển trách, Văn phu nhân một thân ung dung đẹp đẽ quý giá vội vàng trái xem phải nhìn, yên lặng nhìn xem chính mình trong gương đồng với châu báu lộng lẫy chói lọi.
“Hai vị thiếu gia, tiểu thư nói đều là thật cả, trang sức này quả thực như là vì phu nhân mà chế ra, đeo ở trên người ngài thật sự là tôn lên vẻ đẹp, nói có bao nhiêu cao quý thì có bấy nhiêu cao quý”. Một bên, Trần chưởng quầy Trăn Phẩm hiên quả nhiên là bản sắc thương nhân, lập tức đánh rắn tùy gậy, cái lưỡi nhảy nhót liên tiếp tán dương ầm ĩ, liền mong đợi cuộc mua bán lớn này có thể đạt thành.
Một bên, Văn lão thái quân chính là lẳng lặng xem xét ba người bọn họ tụ lại cùng một chỗ đẩy đưa ngươi một lời, ta một câu, vui vẻ bàn bạc chọn vật phẩm trang sức, thân mình tựa hồ cũng không cảm thấy quá hứng thú.
Chốc lát sau, chỉ thấy Văn phu nhân ngoài khuyên tai trân châu cùng vòng tay vàng long phượng ra, lại ngầm chọn xem vật khuyên tai ngọc: Mà Hoa Thải Dung trong do dự, thật vất vả mới kén được trâm cái phượng hoàng; Về phần Hoa Văn An thì nhắm trúng miếng ngọc màu sắc nhẹ nhàng mà lúc trước Văn Văn Thiếu Thu nói đến.
“Nương, người không chọn một ít sao?”. Sau khi kén chọn trang sức mình muốn xong, nhận thấy bà bà vẫn không hề động tĩnh, Văn phu nhân không khỏi vội vàng hỏi.
“Ta già khọm rồi, lại mang những thứ đinh đinh đang đang này, còn sợ thân mình bị chìm!”. Mỉm cười, Văn lão thái quân ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng cặp mắt già nua lại nhanh chóng hướng lên mặt bàn phục trang trang sức đẹp đẽ quét một vòng, sau đó tựa hồ có chút không hài lòng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, giọng lạnh nhạt mở miệng, ” Trần chưởng quầy, Trăn Phẩm hiên các ngươi như thế nào chỉ lấy ra mặt hàng như vậy?”
Ngụ ý chính là chê trang sức trên bàn cũng không đủ tốt, làm cho lão nhân gia bà chướng mắt.
Bà vừa nói lời này ra, vẻ mặt Trần chưởng quầy lập tức kính nể cười khen, ” Lão thái quân quả nhiên ánh mắt tốt, tiểu nhân quả thật còn có đồ tốt chưa lấy ra, chẳng qua ….”
” Chẳng qua cái gì?” Mắt già nua thoáng nhìn, ra uy hỏi lại.
Xoa xoa tay, Trần chưởng quầy không muốn đắc tội với khách nhân, chỉ có thể vẻ mặt khó xử nói: “Bộ trang sức kia là Ngao thiếu gia đặt muốn tặng cho phu nhân, tiểu nhân đợi lát nữa chuẩn bị đưa đi!”
“Thì sao? Nếu còn chưa đưa đi, chẳng lẽ nhìn trước một cái cũng không được?”. Uống một hớp trà, Văn lão thái quân vẻ mặt không chút gợn sóng, nhưng trong lời nói đã có vài phần không vui.
Cảm thấy kêu khổ, Trần chưởng quầy chỉ có thể liên tục nói ” Không dám”, ngoan ngoãn lấy ra một cái hộp gỗ bẹp khắc hoa văn tinh xảo, mở ra nắp hộp, từ phỉ thúy xanh biếc vô cùng thượng đẳng chế thành, bao gồm khuyên tai, vòng cổ, vòng tay tất cả trang sức đang lẳng lặng nằm ở bên trong vải nhung đỏ, đẹp đến mức khiến cho người ta nín thở.
Ở đây, Văn phu nhân cùng Hoa gia huynh muội đồng thời thu vào mi mắt toàn bộ trang sức phỉ thúy, đều nhịn không được thở hốc vì kinh ngạc, lập tức lại ra tiếng tán thưởng.
Chỉ có Văn lão thái quân trấn định (không xúc động) như thường, nhưng cặp mắt già nua khắc nghiệt kia cũng chớp lên tia sáng cực vừa lòng, hiểu được vật cực phẩm như vật là không thể muốn mà gặp được, bỏ lỡ lần này sẽ không có lần tới, lập tức quyết định giơ đao đoạt lấy.
“Được rồi! Trần chưởng quầy, muốn bao nhiêu ngân lượng, ngươi đi tới trướng phòng mà lĩnh, bộ trang sức này để lại cho ta”. Đóng cái nắp hộp, Văn lão thái quân hoàn toàn không cho thương lượng, trực tiếp phân phó người nha hoàn bên cạnh hầu hạ bà rất nhiều năm. “Hạ Hà, đem bộ trang sức này đem vô phòng ta cất kỹ”.
“Dạ!”. Nha hoàn kia gọi là Hạ Hà không dám chậm trễ, vội vàng tiếp nhận hộp gỗ đem về phòng chủ tử, chỉ sợ nhất đinh có điểm bại lộ, lột da của nàng cũng bù không nổi.
“Ai ……. Lão thái quân,