
Tác giả: Ái Tình Hoa Viên
Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015
Lượt xem: 1342142
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2142 lượt.
ên cô cũng không xem bà ấy như người làm.
"Ừ, tôi biết rồi, cám ơn Trương mụ." Nói xong cũng hướng biệt thự đi tới.
Đi ngang qua thư phòng, cô nghe được tiếng Phàm Ngự đang cùng người nào đó nói chuyện. Cô nghĩ nếu đã trở về thì nên chào hỏi một tiếng rồi đi ngủ. Vì thế cô tắm gội đơn giản, đổi quần áo ngủ, đến phòng bếp rót hai tách cà phê, chuẩn bị đến thư phòng.
Bởi vì hai tay cầm hai tách cà phê, cô không thể gõ cửa, đành trực tiếp mở cửa đi vào, nhưng hình ảnh bên trong làm cô sợ tới mức làm rớt tách cà phê trong tay.
Phàm Ngự đang cầm súng hướng về người đàn ông đang quỳ dưới sàn, ôm cánh tay đang chảy máu, là Phàm Ngự nổ súng bắn hắn ta. Nghe tiếng động, Phàm Ngự nhìn ra cửa, thấy người mới đi vào giống như giật mình không nhỏ. Hắn thu hồi súng, nhìn người đàn ông đang quỳ: "Đi, để chuyện như vậy phát sinh đây chính là sự trừng phạt, hiểu không?" Trước mắt hắn chính là Mị Ảnh.
Hắn ta đứng lên, đi ngang qua An Tuyết Thần không quên liếc mắt một cái rồi đi ra ngoài. Phàm Ngự cất súng vào ngăn tủ. Nhìn thân hình bất động của An Tuyết Thần, hai tay cô vẫn giữ tư thế bưng cà phê, nhưng cà phê đã không còn.
Phàm Ngự nhìn cô, nhíu nhíu mày, đi tới trước mặt cô. "Lần sau có vào thư phòng của tôi, nhớ gõ cửa." Phàm Ngự thấy cô vẫn không có phản ứng, chạm vào cô một cái. An Tuyết Thần phục hồi lại tinh thần, nhìn Phàm Ngự với ánh mắt vừa sợ hãi vừa nghi ngờ.
"A, súng, anh nổ súng bắn hắn." An Tuyết Thần che miệng. Ngón tay chỉ thẳng vào hắn.
Phàm Ngự nhìn thấy phản ứng của cô nói đơn giản: "Đúng vậy, bởi vì hắn làm việc bất thành, nên phải chịu phạt." Vừa nói vừa ngồi trên ghế sofa hút thuốc.
"Dù vậy anh cũng không nên dùng súng bắn hắn, đây là phạm pháp." An Tuyết Thần kích động nói, Phàm Ngự nghe cô nói như vậy, hắn nhìn cô.
"Pháp? Là cái gì, tôi không biết, tôi chính là pháp." Lời nói thật nhẹ nhàng.
An Tuyết Thần nhìn hắn, cô biết hắn không phải là một người đơn giản, người bình thường tại sao có thể có súng. Người bị hắn nổ súng bắn vẫn cung kính phục tùng. An Tuyết Thần tự trấn an: "Ngủ ngon, tôi ngủ trước." Nói xong cô xoay người, cô muốn ra ngoài ngay lập tức.
Tuy nhiên, cô lại bị Phàm Ngự kéo ngã ngồi trên người hắn. "Cô đi cái gì, ăn mặc như vậy, không phải là muốn câu dẫn tôi sao?" Phàm Ngự vùi đầu hắn vào cổ cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, đều là mùi sữa tắm thơm ngát.
"Không có, tôi chỉ muốn nói ngủ ngon với anh thôi." Cô nói rất nhạt.
Phàm Ngự nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt An Tuyết Thần. "Đang suy nghĩ gì, nghĩ xem tôi là hạng người gì sao?" Hắn nhẹ vuốt vuốt tóc cô.
An Tuyết Thần nhìn hắn. "Không có, anh đã nói không cho tôi nghĩ, cho nên tôi sẽ không nghĩ."
Phàm Ngự nghe câu trả lời của cô, bàn tay không ngừng di chuyển trên người cô. Theo bắp đùi trượt lên trên, hướng vào nơi nhạy cảm của cô, vuốt ve cô.
Chọc cho An Tuyết Thần rên lên một tiếng yêu kiều, một tiếng này, đủ để cho hắn không nhịn được, đè cô nằm dưới thân thể hắn, xé nát quần áo ngủ, nâng hai chân cô lên tiến vào trong nơi ấm ấp, nhạy cảm ấy.
"A."
"Hừ." Phàm Ngự gầm nhẹ một tiếng.
"Bảo bối, cô thật đúng là một tiểu yêu tinh chuyên câu dẫn đàn ông phạm tội." Phàm Ngự cử động, trong mắt hiện tại chỉ có dục vọng. Hai người rất nhanh đạt tới đỉnh khoái cảm.
Tiêu Diệt Bang Bạch Lang
Phàm gia——
Phàm Ngự ngồi trên ghế salon, ngón tay giữa gắp một điếu thuốc, đối diện là Mị Ảnh.
"Phàm thiếu, hàng của chúng ta phải làm thế nào?" Mị Ảnh đã băng bó kỹ vết thương, trên mặt cũng khôi phục huyết sắc. Hắn ta đang đứng đối mặt với Phàm Ngự, chờ đợi Phàm Ngự phân phó.
Phàm Ngự không nói gì, hít điếu thuốc một hơi thật sâu, nặng nề phun ra, đứng dậy, tới bên cửa sổ. Bóng đêm dần dần buông xuống, chân trời đã bắt đầu dâng lên một mảnh màu hồng, giống như dự đoán tối nay sẽ có máu tanh.
"Bảo bối, tối nay tôi có việc sẽ không về, cô muốn ở bệnh viện chăm sóc bọn họ hay về nhà đều được." Phàm Ngự nhìn bầu trời chiều.
"A, được." An Tuyết Thần cúp máy, nhìn điện thoại trong tay mình, thế nào, hắn có việc sao?
Ban đêm—— nhà nhà đều đốt đèn—— nhưng lại có người rơi vào hoàn cảnh tai hoạ ngập đầu.
Một chiếc Ferrari màu đen từ từ lăn bánh vào Đế Vương Chi Gia, cửa kính xe chậm rãi trượt xuống, Phàm Ngự một tay kẹp chặt điếu thuốc, nhìn một chiếc Benz dừng bên cạnh, một gã trung niên mập mạp hơn 40 tuổi ôm một cô gái bước xuống xe đi vào Đế Vương Chi Gia.
Phàm Ngự cầm điện thoại lên. "Bắt đầu đi." Để điện thoại xuống, nhìn hướng bọn họ biến mất, một nụ cười chợt hiện lên trên gương mặt hắn, đó là một nụ cười chiến thắng.
Giờ phút này, An Tuyết Thần đang từ bệnh viện đi ra ngoài, cô muốn qua Đế Vương Chi Gia thăm người bạn cũ. Rồi cô sẽ trở về biệt thự, bởi vì hắn không có ở đấy nên cô không có gì phải lo lắng.
Bên trong phòng 444, một gã đàn ông béo ú đang ôm một cô gái được người khác kính rượu. Người đàn ông cầm ly rượu nói: "Ai nha, Vương tổng thật là lợi hại, ngài tóm được một món hàng l