XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015

Lượt xem: 1342232

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2232 lượt.

ng bể thanh âm
Nhẹ nhàng ôm lấy người giữ chặt người trong tim
Gối trước kim ngọc lương duyên có thể đầy tay tặng còn ngủ mộng ngày cưới
Gặp nhau bay phất phơ mịt mờ tương tư lệ dễ tỉnh
Vì ngươi làm một bài từ cùng người đi nghe mộng bể thanh âm
Nhẹ nhàng ôm lấy người giữ chặt người trong tim
Gối trước kim ngọc lương duyên có thể đầy tay tặng còn ngủ mộng ngày cưới
Gặp nhau bay phất phơ mịt mờ tương tư lệ dễ tỉnh
Khi mọi người đang chìm vào trong bản nhạc, ánh mắt Phàm Ngự từ mê ly bỗng trừng mắt căm tức nhìn. Lạnh lùng cắt đứt An Tuyết Thần.
“Đủ rồi, không cần hát nữa.”Phàm Ngự đẩy người phụ nữ trong ngực mình ra, đi thẳng về phía An Tuyết Thần , lôi cô từ trên ghế xuống. Hung hăng đẩy cô xuống hồ bơi.
“Không ai được phép cứu cô ta. Nếu không đừng có trách tôi không nói trước.” Phàm Ngự nhìn những người đang chơi đùa trong nước hét lớn.
Nhìn An Tuyết Thần đang vùng vẫy trong nước, mọi người đều không nỡ nhưng không ai dám cứu bởi lẽ họ càng biết Phàm Ngự là người độc ác như thế nào.






Cận Kề Cái Chết
An Tuyết Thần cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước, hai tay nhỏ bé lung tung khua múa loạn xạ, giống như muốn bắt được cái gì. Một ngụm nước tràn vào trong khoang mũi, theo khoang miệng chảy vào trong phổi.
Nhìn đứng ở nơi đó Phàm Ngự cả người nhàn nhạt tản ra hơi thở lạnh lùng, nam nhân đứng thẳng. Hắn cúi đầu, lẩm bẩm bảo Lưu Hải đi xuống, che khuất mặt mày. Đèn huỳnh quang chiếu rọi xuống, chiếu lên người đàn ông với mái tóc màu trà tạo thành một vòng sáng thật đẹp. Ánh mắt lẫm liệt cương quyết cùng với đôi mắt phượng dài hẹp mà đơn độc, bên dưới sóng mũi cao là đôi môi mỏng đầy sự kiêu ngạo.
Thì ra mình đã sắp đến với cái chết, Tử Thần hình như rất là quyến luyến cô đấy. Lần nào cũng muốn đưa cô đến đó.
Từ từ An Tuyết Thần không còn tiếp tục giằng co, thân thể từ từ biến mất ở trên mặt nước, theo nước chảy cùng mái tóc dài giống như một đóa Bách Hợp bao vây cô thật chặt. Phàm Ngự đứng nhìn ở bên bể bơi , cô ta biến thành ma quỷ rồi sao? Chẳng lẽ cứ buông xuôi tất cả mà chết đi như vậy? Được rồi, cũng tốt.
"An­na, cô không phải là thầy thuốc sao? Nhanh lên qua đây xem một chút." Bởi vì một câu nói của anh ta , tất cả mọi người đều thở ra một hơi.
Phàm Ngự nhìn ngẩn người nhìn nữ nhân kia, đi lên trước một tay kéo cô ta đến bên cạnh An Tuyết Thần.
"Mau cứu cô ấy, nếu như không cứu được cô ấy, cô cũng đừng mong sống." Lời nói của Phàm Ngự khiến cho cô bác sĩ ấy rất căng thẳng.
"A, được, được, tôi sẽ cố hết sức" Bác sĩ nữ nuốt nước miếng một cái nói.
"Không phải là cố hết sức, mà là phải." Phàm Ngự hướng về phía cô hét lớn.
Bác sĩ nữ vội vàng làm cứu động tác người, nhưng một phút, hai phút, ba phút, bốn phút, năm phút đồng hồ đã qua, An Tuyết Thần vẫn là an tĩnh nằm ở nơi đó không nhúc nhích, khiến người chung quanh trở nên khẩn trương.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần vẫm không chút nào phản ứng , đẩy ra nữ nhân vẫn còn làm công việc cứu viện, ôm lấy An Tuyết Thần.
Cứ như vậy lẳng lặng ôm một hồi. Người trong ngực cuối cùng có động tác.
"Khụ, khụ khụ, khụ." An Tuyết Thần từ trong miệng trào ra không ít nước. Từ từ ho khan.
Phàm ngự kéo cô ra, nhìn cô, kiểm tra xem cô đã thật sự sống lại hay chưa. Nhanh chóng kéo cô ra khỏi cái nơi đã suýt chút nữa lấy đi mạng của cô.
Phàm Ngự đem tay lái phụ ghế ngồi kéo thành một chiếc giường bỏ túinhỏ, đê cô nằm ở phía trên. Sau đó đi tới ghế lái, nổ máy.
An Tuyết Thần lẳng lặng nằm ở nơi đó, ánh mắt không có chút gợn sóng, hoàn toàn không hề giống một người vừa trở về từ cõi chết.
Cô yên lăng như vậy khiến Phàm Ngự tức giận.
"An Tuyết Thần, lần tới không cần làm trái với ý của tôi, nếu không lần tới tôi sẽ không từ trên bản thân cô xuống tay. Biết không?" Miệng nói , một tay tiếp tục tay lái, một tay khác vuốt ve gương mặt của cô.
Nhà?
Sáng sớm, toàn thân An Tuyết Thần đều ướt nhẹp. Lời của hắn nói không phải là đẩy cô xuống vực sâu hơn nữa.
Đúng. Là như thế ** uy hiếp trắng trợn, nhưng là đối với uy hiếp của hắn cô nên làm cái gì, có thể làm sao đây? Một năm, thật ra thì rất nhanh, nhưng là bây giờ nhìn lại, nó đi rất chậm
Phàm Ngự nhìn cô, trong lòng hiện ra một chút thương hại, nhưng là rất nhanh rồi biến mất. Hắn chính là người như vậy không có bất kỳ tình cảm, bởi vì tình yêu chỉ là ràng buộc hắn. Tất cả nữ nhân với hắn mà nói chỉ là đồ chơi, giải quyết nhu cầu sinh lý thôi.
Hắn thích nữ nhân xinh đẹp, cho nên rất hào phóng cho họ rất nhiều thứ. Nhưng là chỉ có tâm là không thể nào cho họ . Bao gồm hiện tại hắn bên cạnh An Tuyết Thần. Bắt đầu từ bây giờ hắn sẽ không chú ý nữa, sẽ không nhốt cô nữa, hắn muốn trở về làm Phàm Ngự trước kia .
Rất nhanh, xe đã đến biệt thự. Phàm Ngự cũng không để ý gì tới cô, một mình xuống xe. An Tuyết Thần vô lực tháo dây an toàn ra, gian nan bước từng bước đi.
Dì Trương nhìn thấy bộ dạng của An Tuyết Thần, ánh mắt biểu hiện có chút thương cảm. Liếc nhìn thiếu