Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhân Duyên

Nhân Duyên

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015

Lượt xem: 1341149

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1149 lượt.

như chỉ còn một mình đơn độc, anh giống như một ngọn lửa, thiêu cháy cả thảo nguyên, trong mịt mờ biển lửa cô trốn thế nào cũng không thoát…
Toilet nhất thời chìm vào yên lặng, cằm Tần Tống đặt trên đỉnh đầu cô, Hàn Đình Đình không nhìn thấy nét mặt của anh.
Anh cũng không nói gì, chỉ lồng ngực vẫn còn đang kịch phập phồng điên cuồng, mùi hương nam giới trẻ trung nồng đậm tỏa ra, cô bị hun đến choáng váng mơ hồ. Trong miệng tràn đầy hương vị bạc hà thanh mát, ý thức của cô dần dần rõ ràng hơn, vị cuối của bạc hà hơi hơi đắng, cô vô cùng tiếc nuối thầm nghĩ: Nụ hôn đầu… thế là xong.
Đại BOSS từng ở trong tiệc tối nhậm chức của phó tổng giám đốc tiền nhiệm công ty “Vi Bác” bắt cóc nhân vật chính Cố phó tổng trốn ra ban công hôn hít, bị mọi người ở Minh Châu đến dự tiệc bắt quả tang.
Dung Nham lúc theo đuổi Mộc Diệp bị chụp được một cảnh đang anh tuấn ngoáy mũi, sau đó lại bị người ta post lên mấy trang web tin vịt nổi tiếng, bị toàn bộ cả thành phố C chê cười.
Tam thiếu gia mặt lạnh Trần Ngộ Bạch, năm ấy ở trong một bữa tiệc quan trọng cấp cao bị mắc mưu mọi người, cứng ngắc đàn một khúc Piano “Gửi Elise”, oanh oanh liệt liệt bày tỏ với tiểu ngốc tử nhà anh.
Kỷ Nam lúc còn trẻ thầm mến Dung Nham rất nhiều năm, cả thành phố ai cũng biết.
Lý Vi Nhiên vì Tang Tang lập dị nhà anh ta, sự tích mất mặt càng nhiều vô số.
Mà hôm nay Tần Tống “Toilet thỏa tình” nhất chiến thành danh, cuối cùng cũng sóng vai cùng năm người anh, viên mãn…
Sau khi trở lại đại sảnh, mọi người nhìn bọn họ đều cười mà không nói, Tần Tống còn đỡ, chứ kỹ sư tâm hồn bên cạnh anh thì không ổn lắm, gương mặt nhỏ nhắn đỏ như sắp chín ———– Khụ khụ, xin tha thứ cho một kẻ đã nếm thử một món ăn ngon nhưng chưa kịp ăn thật lúc này đang thiếu thốn từ ngữ.
“Khụ khụ…” Tần Tống rất mất tự nhiên ho khan hai tiếng, quay đầu thấp giọng hỏi cô: “Cô có khỏe không?”
Thoạt nhìn cô… có vẻ không ổn lắm: Đầu gần như cúi đến chín mươi độ, khoác chiếc áo khoác đồ Âu rộng thùng thình của anh, lộ ra chiếc gáy trắng như tuyết, khiến Tần Tống nhìn lại khô họng thêm một trận.
“Đi thôi, chúng ta về.” Tần Tống kéo áo khoác của cô lên, che kín thêm một ít.
Rốt cuộc Hàn Đình Đình cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc, thì thảo hỏi anh: “Có thể về được à?”
Theo lý thuyết thì quả thật không thể… Nhưng bộ dạng thẹn thùng của cô lúc này, Tần Tống nhỏ mọn không muốn cho bất cứ ai nhìn được, bất kể là sinh vật giống đực trưởng thành hay thành niên hay sinh vật giống cái.
“Không sao, đi thôi.” Tần Tống không giải thích ôm vai cô, trong ánh mắt phơi phới lòng hiểu mà không nói của mọi người, gánh đủ chúc phúc mà đi.
Sau khi đi, cái hôn kia không còn được nhắc tới nữa.
Tần Tống đêm ấy trằn trọc, gần như cả đêm không thể nào ngủ nổi, vất vả chịu đựng đến khi trời hơi sáng lên một chút, liền bật dậy đi xuống tầng, cô quả nhiên đã dậy.
Anh vẻ như không có việc gì làm đi qua đi lại trong phòng khách, đợi cho đến khi bữa sáng đã được dọn hết lên bàn, cô vừa bày bát đũa vừa dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn anh: “Tần Tống, anh làm sao thế?”
Gương mặt của Tần Tống, khẽ đỏ không dễ phát hiện, “Cái gì làm sao?” Anh kìm chế sự hưng phấn không rõ ràng trong lòng, lập tức hỏi lại.
“Sao anh không đi dép?” Hàn Đình Đình nghi hoặc hỏi, “Không lạnh à?”
Tần Tống cúi đầu nhìn, nhất thời lúng túng ——– Anh lượn lờ cả buổi sáng, không ngờ vẫn đi chân đất….
“Tôi chẳng lạnh tẹo nào!” Vẻ mặt anh chẳng hề để ý.
Hàn Đình Đình quay người đi, ngón chân của anh dần dần rút lên ——– Cô không nói anh còn không để ý: Sàn nhà mùa thu, cũng lạnh quá đi….”






“Tôi không hề thấy lạnh!” Vẻ mặt anh chẳng hề để ý.
Hàn Đình Đình vừa quay người đi, đầu ngón chân của anh đều co rụt hết cả lại, sàn nhà mùa thu, lạnh quá đi… Chẳng qua không lạnh bằng cõi lòng của anh, Tần Tống lặng lẽ nằm xuống sô pha, một tay gác lên trán, cảm thấy mệt mỏi mà lại có chút ấm ức… Bị hôn vẫn còn không cảm thấy cái gì, ghét thế không biết!
Hàn Đình Đình loẹt quẹt về phòng lại loẹt quẹt đi ra, Tần Tống uể oải nằm một chỗ, chờ cô gọi anh dậy ăn sáng.
“Tần Tống.” Giọng nói vui vẻ của cô nhẹ nhàng vang lên.
Tần Tống xoay mặt ra chỗ khác, không thèm nhìn cô.
“Anh muốn có găng tay hả?” Hàn Đình Đình thiện tâm hiểu ý hỏi, Tần Tống bình tĩnh liếc mắt phớt qua cô một cái, chỉ thấy cô hơi nhăn mày lại: “Nhưng mà tôi sẽ không đan đâu… Ngày mai tôi mua cho anh một đôi được không? Anh thích màu nào?”
“Tôi không cần!” Tần Tống nóng nảy đến tóc dựng ngược cả lên, đứng phắt dậy, đi được hai bước lại quay lại, giật lấy đồng hồ và vỏ hộp quà trong tay cô ôm vào trong ngực, lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, mất hứng quay đi.
___________________
Cứ như vậy, từ sau hôm sinh nhật trở đi, Tần Tống sửa lại tên thành “Mất hứng”, cho dù làm thế nào anh cũng không vui, ngày ngày chưng cái bản mặt thối, Hàn Đình Đình có lấy lòng anh thế nào anh cũng lạnh lùng trừng lại.
Mẹ Đình cũng nhìn ra được sự khá


Snack's 1967