Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhân Duyên

Nhân Duyên

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015

Lượt xem: 1341167

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1167 lượt.

lui, “Cùng ‘hít nguyên liệu có tính dị ứng cùng một chỗ cả một ngày, anh nín thở nghẹn sắp té xỉu.”
Anh là dùng ngữ khí làm nũng than thở, Hàn Đình Đình nghe xong cũng bị kiềm hãm, sau một lúc lâu mới rầu rĩ hỏi: “Là khách hàng nữ sao? Nước hoa nặng như vậy a?”
“Không tính là nồng lắm, có chút đặc biệt đi, người cũng rất đặc biệt .”
Tư Đồ không gọi chíp bông: “XXOO là tiêu chuẩn tốt nhất để kiểm nghiệm mức độ nhiệt tình anh ta đối với cậu, cậu lo lắng anh ta nên mượn cái này dùng thử một lần đi ~ Nói sau cũng không phải cho cậu mặc đi dạo phố, cậu đều đã bị anh xem qua sạch sẽ, vải dệt thiếu một chút có cái quan hệ gì đâu

(

_

)


Đình bảo tối nghe lời: “Phải không…”
Tư Đồ không gọi chíp bông: “Không phải sao? !”
Đình bảo tối nghe lời: “Vậy được rồi…”
**
Trì Trì ngày đó gửi chuyển phát nhanh đến, Hàn Đình Đình đang ở Tần gia cùng Tần Uẩn cùng Trương Phác Ngọc ăn cơm, khi nhận được điện thoại của chuyển phát viên cô có tật giật mình khuôn mặt ửng đỏ một mảng.
“Đình Đình.” Trương Phác Ngọc tò mò nhìn cô sắp sửa đưa mặt vùi vào bát cơm đi, “con làm sao vậy?”
“Không có… Không sao ạ. ” Hàn Đình Đình cắn đầu lưỡi, “Có chút nóng…”
Cô đối với bộ váy voan tơ mỏng thật sự hoa cả mắt này thủy chung không hạ thủ được, không biết cuối cùng Trì Trì làm chủ chọn cho cô cái dạng gì … Ông trời phù hộ không cần là cái bộ kia chỉ có mấy sợi …
“Có phải không thoải mái hay không? Gọi cuộc điện thoại kêu Tần Tống trở về?” Tần Uẩn ngữ khí có chút chậm rãi, từ lần giải phẫu thứ hai trở về sau đó ông liền thủy chung không thể hoàn toàn khôi phục trở lại.
“Không cần! Con không có không thoải mái.” Hàn Đình Đình buông bát đũa, “A Tống anh ấy đêm nay có xã giao, nói khuya mới có thể về nhà, không cần khiến anh ấy lo lắng ạ, con chính mình tự lái xe trở về.”
Tần Uẩn cười nhẹ: “Phác Ngọc, em xem xem con dâu…Anh trước kia chỉ cần nói đi ra ngoài xã giao, tăng ca chậm trở về một chút em đều phải giả trang bị bệnh hù dọa người.”
Lời tuy như thế, khi ông nhìn về phía Trương Phác Ngọc vẫn là cười cực sủng nịch. Trương Phác Ngọc làm nũng trừng mắt nhìn ông liếc mắt một cái.
Tình cảnh này làm cho Hàn Đình Đình trong lòng càng thêm tư vị không phải, buông bát nói chuyện một lát, sau đó cô rầu rĩ không vui trở về nhà của cô với Tần Tống.
Từ chỗ bảo vệ lấy túi đồ, cô dừng xe ở gara sau đó vụng trộm mở ra nhìn nhìn: Hô! Hoàn hảo, này không phải khẩu vị nặng vải voan mỏng màu đen kia.
Vừa mở hộp giấy tinh xảo ra còn kèm theo một cỗ hương thơm ôn nhu xông vào mũi, một mùi hương hoa hồng rõ ràng là tấm thiệp lẳng lặng nằm ở trên cùng, bên cạnh hé ra tờ giấy nhỏ màu phấn hồng: “Thân ái : Chọn đến chọn đi vẫn là một bộ này thích hợp với cậu nhất, mong là anh ta sẽ thích \(^o^)/
PS: Đã thay các cậu ôn nhu dùng nước tẩy sạch cẩn thận làm nóng qua, xin yên tâm sử dụng, tặng cho tri kỷ ngàn lời khen ngợi.”
Có cái gì ngạc nhiên cổ quái này nọ đều bán cho bạn tốt, ngẫu nhiên thật đúng là một chuyện tốt đẹp a… Hàn Đình Đình vui vẻ đứng lên, đem quần áo lấy ra một nữa xem xét, chỉ thấy một bộ quần áo học sinh áo trắng váy lam, áo sơmi màu trắng kia bụng chỉ có một cúc áo, váy lam chiều dài cũng là cực ngắn làm cho người tôi đỏ mặt.
Thường thường không chút đặc sắc như cô, nói vậy sau khi mặc vào thị giác cũng có thể biến thành tạc nhũ, vưu vật chân dài đi… Khụ khụ! Tỉnh tỉnh! Đứng đắn một chút!
[ Bạn đang đọc truyện tại '>
**
Một đường đỏ mặt vùi đầu trở về, Tần Tống thế nhưng ở nhà. Hàn Đình Đình còn chưa kịp vui vẻ, tâm liền “Đông” một cái trầm xuống —— Trước cửa nằm đó một đôi giày cao gót nữ tinh xảo, cực kỳ lóng lánh rúc vào bên cạnh giày da của Tần Tống, hai đôi giày đều ném nghiêng ngả trong nhà, từ đó có thể thấy được chủ nhân khi cởi chúng nó động tác thập phần cấp bách.
Hàn Đình Đình sững sờ ngay tại chỗ, nước mắt “Xoát” một tiếng đã đi xuống.
Tần Tống lúc này từ trên lầu đi xuống dưới, mặc quần áo ở nhà, một bộ dáng vừa mới tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt sũng .
“A? Em như thế nào sớm như vậy đã về ?” Anh thấy Hàn Đình Đình đứng ở trước cửa, kinh ngạc hỏi, “… Như thế nào lại khóc!”
Thấy vẻ mặt cô nước mắt, anh hoảng sợ, vội vàng qua đây nâng lên khuôn mặt của cô xem xét, “Làm sao vậy? Là ba mẹ anh nói cái gì với em? !”
Cô tránh tay anh ra thối lui hai bước, đá đá cặp giày cao gót kia, liền như vậy chảy nước mắt mà nhìn anh.
“Tần Tống?” Lầu một cửa phòng khách lúc này vừa mở, một nữ nhân tóc dài tới thắt lưng xinh đẹp thoải mái đứng ở nơi đó, toàn thân chỉ vây quanh một cái khăn tắm màu trắng.
Thế nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn là không có nửa điểm kinh hoảng, ngược lại tươi cười xinh đẹp làm cho Hàn Đình Đình cả người phát run.
Tần Tống hút một ngụm khí lạnh, ôm cổ Hàn Đình Đình đang xoay người muốn đi, dựng thẳng mi hung tợn hướng về phía cái đại mỹ nữ kia mắng: “Cô bị điên à! Đây là vợ của tôi!”
Uyển Phi Phi trấn định nhún nhún vai, xương quai xanh theo động tác này tựa như con bướm xinh đẹp linh động, “Tôi đang muốn hỏ