
Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 1341164
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1164 lượt.
i, có thể hướng phu nhân anh mượn một bộ quần áo mặc hay không?”
Tần Tống tùy tay cầm lấy bộ áo trong tay Hàn Đình Đình kia, vội vàng cuộn thành một đống ném cho cô.
Uyển Phi Phi cánh tay ngọc mở ra lưu loát tiếp nhận, mắt nhìn thấy tiểu nữ nhân bị Tần Tống vòng ôm vào trong ngực gắt gao bảo hộ, mỉm cười, “Tôi đây liền đi vào trước.”
Uyển Phi Phi một bước vừa vào cửa phòng, Tần Tống vội vàng thấp giọng dồn dập đối với người trong lòng nói: “Anh đây là trong sạch ! Ai cùng cô ta có nửa điểm ái muội lui tới liền không chết tử tế được!”
Hàn Đình Đình rầu rĩ đẩy anh, “Anh buông ra !”
“Buông ra em sẽ không chạy chứ?” Tần Tống một ngày này trong tình trạng mệt mỏi kiệt sức, chậm rãi buông cô ra. Ai ngờ vừa buông lỏng tay cô liền hướng phòng trong đi tới, anh vội vàng giữ chặt lại, thu vào trong lòng ôm gắt gao .
“Em nghe anh giải thích a!” Anh nóng nảy.
Hàn Đình Đình trong lòng muốn đá cong tường —— Tạc nhũ chân dài của cô a a a a a!
[TNN: =.,='>
“Cô ta là người lần này cùng anh hợp tác, thời điểm vừa rồi bọn anh đi hiện trường xem xét một hạng mục gặp chút chuyện, trang thiết bị bị cháy khiến anh cùng cô ta toàn thân đều bị ẩm ướt, anh trở về tắm rửa thay quần áo!
Cô ta không có lái xe, trời lạnh như thế cũng không thể để cho cô ta ướt đẫm ở trên đường gió thổi chờ xe đón? Anh chỉ hảo tâm đem cô ta mang về a!” Tần Tống ảo não ôm chặt cô, “Vợ, em tin anh tin anh đi a!”
“Cô ta chính là nữ khách hàng ‘Thực đặc biệt’ kia hả ? Nguyên nhân hít vào bị dị ứng của anh ?” Hàn Đình Đình ngừng khóc, sâu kín hỏi.
“Uh.” Tần Tống ngoan ngoãn thừa nhận, trong chốc lát, lại ủy khuất giải thích: “Anh nói ‘đặc biệt’ là chỉ đặc biệt đáng ghét a! Em xem cô ta đem mặt anh biến thành như vậy!”
Anh dựa thế nắm chặt lấy tay cô đặt lên ở trên mặt chính mình cọ xát, đáng thương hề hề cười làm lành: “Khuôn mặt của anh chỉ có thể vì vợ của anh dị ứng! Vợ, anh mua cho em con mèo nhỏ được không? Em tức giận lấy lông mèo thổi vào cái mũi anh! Cào anh cũng được!”
Hàn Đình Đình tránh anh ra, nhéo anh một chút, không biết nói thế nào mới tốt nữa: “… Em đi nấu trà gừng cho 2 người uống.”
“Vợ thật tốt! Hôn một chút đi…” Tần Tống trơ mặt ra dán lại đây, không đầu không đuôi hôn cô, “Vợ… Em bộ dáng ghen thật đáng yêu a! Tâm của anh đều phải say… Sao sao sao…”
“Phốc…” Một tiếng cười rốt cuộc nhịn không nổi khẽ vang lên, Uyển Phi Phi từ trong phòng ló nửa thân mình đến, “Thật có lỗi làm phiền một chút —— Cái kia, trợ lý của tôi tới đón tôi .”
Tần Tống vội vàng ôm vợ anh thật chặt, ý bảo cô đi nhanh đi chạy nhanh đi.
Thế nhưng Uyển Phi Phi thật sự đi ra, anh lại trợn tròn mắt.
Chỉ thấy thân cao 1m7, Uyển đại mỹ nhân váy màu lam phía dưới hai đùi dài xinh đẹp khó khó khăn khăn chỉ che khuất cái mông vừa tròn vừa vểnh thẳng, khêu gợi làm cho người ta thẳng nuốt mấy ngụm nước miếng.
Trên thân áo sơmi trắng kia chiều dài chỉ có thể che đến xương sườn, cô đơn giản liền đem góc áo đánh cái kết, chỉ mặc một nửa, mà nửa kia sạch… Tần Tống trung trinh lần đầu tiên mở sáng mắt.
Uyển Phi Phi cho tới bây giờ thậm chí thắt lưng đều bình tĩnh tự nhiên, bộ dáng thanh thuần đáng yêu lại diêm dúa trêu người, đồng phục dụ hoặc bên dưới cũng có chút không được tự nhiên, cô miễn cưỡng một tay lôi kéo vạt áo bộ ngực nổ tung, cười đối với Hàn Đình Đình nói: “Rất hân hạnh được gặp, tôi là Uyển Phi Phi.”
Ngô… Kỳ thật làm sao là cái gì hân hạnh nha?
Là ngưỡng mộ đã lâu đó, tiểu cô nương!
Hàn Đình Đình lúc này xấu hổ thầm nghĩ muốn ngất xỉu đi cho xong, “Xin chào… Tôi gọi là Hàn Đình Đình…”
“Tôi biết.” Uyển Phi Phi tươi cười đến mức sáng rọi động lòng người, bên kia một cái nháy mắt quá ngắn tối sầm lại, thế nhưng rất nhanh bên môi ý cười kia lại là như trước xinh đẹp.
“À tôi đi trước, ” Điện thoại của cô vang lên, trợ lý đã chạy xe tới ngoài cửa khu, “Cám ơn quần áo của cô” cô đối với Hàn Đình Đình nháy mắt mấy cái, “Tôi thực thích.”
“Khụ…” Một bên Tần Tống nhịn không được dùng thanh âm ho khan một cái thật thấp che dấu một tiếng cười, mà Hàn Đình Đình đã xấu hổ đến khó thở, thầm nghĩ che kín mặt vào trong phòng, không bao giờ đi ra ngoài gặp người nữa!
Cô vừa ly khai một bước, trên lưng liền đột nhiên căng thẳng, chỉ nghe anh cười khẽ một tiếng: “Đi chỗ nào vậy ? Vị bạn học này?”
“Em… Tôi nấu trà gừng cho anh uống!” Cô tiếp tục vô dụng phủi tay bắt chân vào việc.
“Anh còn cần uống trà gừng sao?” Anh cả người từ phía sau lưng dán lên, một ngụm cắn ở lỗ tai cô, ôn nhu lại dẫn theo chút mờ ám lực đạo cắn xuống, nóng cháy hô hấp gấp gáp nhào vào vành tai nơi làn da vô cùng cô non mềm mẫn cảm kia: “Anh hiện tại cả người đều cháy, nóng quá… Đình bảo của anh nóng hay không nóng?”
Anh thanh âm lộ ra hơi thở nguy hiểm chưa từng có, ý tứ hàm xúc không đem cô ăn vào bụng tuyệt không bỏ qua.
Hàn Đình Đình cả người khí lực đều bị cỗ hơi thở này rút đi rồi, đưa lưng về phía anh xụi lơ ở trong lòng người ta, chỉ có thể dựa vào cánh tay anh vòng qua thắt lưng dựa vào lực đạo của anh chống đỡ mà đứng