Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Báo Thù

Nhật Ký Báo Thù

Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết

Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015

Lượt xem: 1341596

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1596 lượt.

họ Phó đều biết, nhưng lại trơ mắt nhìn mẹ cháu chết. Đây là hung thủ giết người tiến dần từng bước sao?"
Phó Hoài Minh hoàn hồn: "Không, không có như vậy."
Anh dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Lúc dì hai chết, anh không cảm thấy không bình thường, sau này lúc phát hiện ra, anh đi thu thập chứng cớ. Chồng dì ba có một vài thứ đều là anh cho dượng."
Diệp Thiên Tuyết lắc đầu, cố chấp quay mặt đi không nhìn anh: "Vậy thì sao, ngay cả sự việc cuối cùng là do anh nên mới có thể xảy ra."
Phó Hoài Minh cúi đầu, không biết nên làm sao biện hộ cho mình.
Anh chưa bao giờ sâu sắc hiểu rõ giống như bây giờ, mình tùy tiện làm ra việc xấu nào sẽ đưa đến kết quả như thế đó.
"Thật xin lỗi, Tiểu Tuyết." Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ (rất nhiều lời) chỉ lại biến thành một câu nói như vậy.
Tô Hòa ở bên cạnh bối rối, nhẹ giọng nói: "Nhưng Tiểu Tuyết, về sau Hoài Minh cũng rất nghiêm túc bù đắp lại. Nếu không phải là anh ấy, em. . . . . ."
Diệp Thiên Tuyết quay mặt lại, nước mắt trên mặt chứng tỏ cô khóc. Tất cả lời nói của Tô Hòa đột nhiên đều nói không được.
Sau đó bù đắp thì sao, người chết đi chung quy là không trở về được nữa.
"Thật xin lỗi, Tiểu Tuyết." Phó Hoài Minh nhẹ giọng nói lần thứ hai.
Cố Trường Chân ở bên cạnh nhìn, không biết đang suy nghĩ gì. Ánh mắt hết nhìn trên người này lại nhìn trên người kia, liên tiếp lóe ra tia sáng kỳ dị.
"Nói xin lỗi cũng vô ích." Diệp Thiên Tuyết nghẹn ngào nói, "Anh họ, anh vĩnh viễn sẽ không hiểu, bởi vì anh nhất thời tùy hứng mà em đã trải qua những gì."
Phó Hoài Minh nhìn cô, không biết nên nói gì.
Diệp Thiên Tuyết giơ tay lên lau nước mắt của mình, nhưng đột nhiên Cố Trường Chân bắt lấy tay của mình.
Bà nhìn chằm chằm vào điểm đen nhỏ trên cổ tay của Diệp Thiên Tuyết, đột nhiên ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Tiểu Tuyết, cháu. . . . . ."
Diệp Thiên Tuyết đối diện tầm mắt của bà, cảm thấy trong ánh mắt của bà mang theo bi thương không nói ra được: "Tiểu Tuyết, làm sao cháu ngu như vậy. . . . . ." Cuối cùng, bà chỉ run run nói ra một câu như vậy.
Nét mặt và lời nói của bà, khiến Diệp Thiên Tuyết đột nhiên sinh ra một cảm giác, không khỏi trợn to mắt.
"Dì" Cô cúi đầu, run run hỏi, "Dì biết cái này có ý gì, phải không?"
Trong nháy mắt thân thể của Cố Trường Chân cứng nhắc, sau đó thả lỏng. Vẻ mặt phấn khởi nhưng cũng lộ ra tro tàn tái nhợt: "Đúng, dì biết. Vì vậy, cháu phải bỏ ra giá cao như vậy. . . . . ."
"Vậy dì có biết vì sao cháu phải làm giao dịch này không?" Trái lại vào lúc này Diệp Thiên Tuyết không hề chảy nước mắt nữa, cô hơi cong khóe môi, trong mắt lộ ra nỗi bi thương không thể nào quên được.






Từ lúc chào đời tới nay, Ngụy Vũ nghe được câu chuyện hoang đường nhất.
Ma quỷ trong bóng tối hấp dẫn lòng người, một khế ước dài đến ba trăm năm, một cơ hội làm lại.
Giống như đang nghe một câu chuyện hư cấu.
Cậu nhìn chằm chằm Diệp Thiên Tuyết, cảm giác mình giống như đang nằm mơ.
"Tiểu Tuyết," liếm liếm đôi môi khô khốc, cậu do dự hỏi, "Cậu nói, chẳng lẽ là thật?"
"Dĩ nhiên." Diệp Thiên Tuyết trả lời, "Đây là một người khác hấp dẫn."
Cô không chịu nói nhiều hơn, vẻ mặt hoảng hốt. Trong lòng Ngụy Vũ lo lắng, đứng lên ôm cô vào trong ngực: "Tiểu Tuyết, cậu không nên có vẻ mặt như thế, tớ. . . . . ."
Cậu không biết mình nên nói gì, mới có thể làm cho tâm tình của Diệp Thiên Tuyết khá hơn một chút.
Nhưng cậu khẳng định, nghe được chuyện này, cũng không khiến cậu lùi bước một chút nào.
"Tiểu Tuyết, cậu không lo lắng, tớ cho là cậu điên rồi đó?" Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của người trong ngực, Ngụy Vũ cố gắng nói hết sức thoải mái.
"Không sao." Diệp Thiên Tuyết trả lời vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức khiến cậu thiếu chút nữa nghe không được, "Cậu cho rằng tớ điên rồi sao, vậy có thể đi. Bên cạnh tớ, không cần có người nào đó tồn tại."
Lòng của Ngụy Vũ đột nhiên đau đớn dữ dội.
"Tại sao không cần? Là sợ sao? Sợ quá ấm áp, cho nên trong ba trăm năm sau này cảm thấy bên cạnh lạnh lẽo mà chống đỡ không được sao?" Ngụy Vũ nhẹ giọng hỏi, nhận ra thân thể ở trong ngực cứng đờ.
Nói trúng.
Ngay cả chính bản thân Ngụy Vũ cũng rất kinh ngạc, mình lại dễ dàng đoán trúng tâm tư của cô.
Nhưng một khi hiểu được tâm tư của cô, trong lòng cậu lập tức sinh ra đau xót thật nhiều.
Nếu không phải trải qua chuyện như vậy, sao cô lại không tin, những hồi ức ấm áp kia, đủ để chống đỡ người đang lạnh lẽo đi ra khỏi bóng tối, chào đón ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Cô vốn cự tuyệt sự tin tưởng những hồi ức ấm áp kia tồn tại.
"Thử một lần, có được không?" Cậu gần như là khẩn cầu, "Cho tớ một cơ hội. . . . . . Nếu cậu sợ, như vậy, chờ tớ chết, tớ liền đi tìm cậu, tớ bồi cậu cùng đi quãng đường còn lại có được không."
Diệp Thiên Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt lóe lên.
"Tại sao?" Cô hỏi, "Vì sao nói như vậy? Tớ sẽ cho là thật."
"Tại sao không phải là thật chứ?" Ngụy Vũ nhìn thẳng vào mắt cô, bình tĩnh nói, "Tại sao không tin tớ thật sự