The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Báo Thù

Nhật Ký Báo Thù

Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết

Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015

Lượt xem: 1341576

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1576 lượt.

túc thực hiện hợp đồng, cho nên không phải là nhà họ Tăng."
Liễu Đan Văn bĩu môi trách móc: "Tăng Hàm nhìn qua cũng không phải lòng dạ khoan dung, Phỉ Phỉ làm vậy cũng coi là cho nó đội nón xanh, cũng không biết có phải trong lòng nó không thoải mái, cho nên. . . . . ."
"Đừng nói nữa." Diệp Hâm Thành nhắm mắt rồi lại mở ra, "Nếu như Tăng Hàm thật sự muốn làm gì, đó cũng do Phỉ Phỉ làm sai trước. Coi như vượt quá giới hạn, sau khi ly hôn ngày càng phóng đãng (phóng túng, dâm đãng), cũng không biết học ai. Chỉ biết trầm mê ở trong đó."
Liễu Đan Văn lập tức im lặng một hồi.
Cuối cùng hai người đi ngủ trong bầu không khí cứng nhắc.
Diệp Hâm Thành nằm trên giường, trằn trọc khó ngủ, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Ngày hôm sau lúc thức dậy, nhìn thấy quầng thăm quanh mắt, giống như là bị người đánh.
May mà gần đây ông đã bắt đầu dần dần bàn giao lại việc trong công ty, một ngày không đi cũng không có việc gì. Vì vậy ông liền ở nhà ngủ bù.
Nhưng nằm trên giường, ông không khỏi lại bắt đầu nhớ lại những chuyện đã qua.
Vẻ mặt màu xanh đen của Cố Trường Ninh và Diệp Thiên Tuyết lúc chết luân phiên xuất hiện, ông giật mình tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Mở mắt ra nhìn thấy mới ngủ được nửa giờ.
Xoa mặt, Diệp Hâm Thành cảm thấy mình chỉ sợ không thể có một giấc ngủ yên ổn nữa rồi.
Sau đó, ông nhận được điện thoại của cảnh sát, Liễu Đan Văn cũng bị bắt rồi.
Liễu Đan Văn là do Liễu Phỉ Phỉ khai ra.
Phát hiện mình hết hi vọng thoát thân, dưới gợi ý "Lấy công chuộc tội" của một người cảnh sát, Liễu Phỉ Phỉ khai ra Liễu Đan Văn.
Biết được mình do Liễu Phỉ Phỉ khai ra, vẻ mặt của Liễu Đan Văn vô cùng đặc sắc.
Đến khi xác nhận mình được mời tới là do nguyên nhân gì, gần như không thể ra ngoài được nữa, cảnh sát may mắn có cơ hội mở mang kiến thức một màn chó cắn chó xảy ra giữa hai mẹ con ruột thịt, công kích lẫn nhau khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Một cảnh sát ra cửa, nhìn tình huống này lắc đầu: "Không ngờ bên trong cánh cửa nhà giàu cũng có nhiều chuyện xấu xa như vậy."
Một cảnh sát khác đi ngang qua cười hì hì: "Nếu không xấu xa thì cũng không gọi là nhà giàu phải không. Nhưng đáng thương cho vợ cả và con gái của bà ta bị mưu sát."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bi ai gật đầu.
Dưới sự thúc đẩy của Phó Hoài Minh và Diệp Hâm Thành, trình tự vốn cần thời gian lâu nhưng rất nhanh đã xong rồi.
Liễu Đan Văn và Liễu Phỉ Phỉ một người không nóng vội một người mặc kệ. Lúc đầu, hai người còn muốn chờ mấy ngày nữa, Diệp Hâm Thành nhất định sẽ nghĩ cách cứu bọn họ ra ngoài.
Nhưng đến khi Diệp Hâm Thành đi tới chỗ cách bọn họ không xa, lạnh nhạt, thờ ơ liếc mắt nhìn một cái, bọn họ đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Lúc Diệp Hâm Thành có mặt làm người làm chứng, vẻ mặt của hai người đều trở nên xanh mét.
Sau khi tòa án tuyên án, Diệp Hâm Thành cũng không có nhìn bọn họ một lần nào nữa, xoay người rời đi.
"Lần này dượng hài lòng chưa?" Phó Hoài Minh sải bước đuổi theo sau lưng ông, cười hỏi.
Diệp Hâm Thành bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh, lắc đầu: "Không, không hài lòng. Không nhìn thấy bọn họ đền mạng, dượng sẽ không hài lòng."
Nụ cười của Phó Hoài Minh càng sâu hơn: "Dượng thật sự là một người có thù tất báo, được rồi, như dượng mong muốn, sẽ không quá ba tháng được không? Đến lúc đó dượng nhất định phải giữ đúng lời hứa."
Mặt của Diệp Hâm Thành sa sầm gật đầu một cái.
Ông mang theo hai bó hoa đi thăm mộ, đặt trước mộ của Cố Trường Ninh và Diệp Thiên Tuyết, mỗi bên một bó.
Đứng trước mặt Cố Trường Ninh, ông im lặng không nói lời nào. Đến lúc đứng trước mộ Diệp Thiên Tuyết, đã yên lặng một hồi lâu ông mới rốt cuộc có thể từ từ lải nhải nói ra tâm sự mà bản thân vẫn dấu ở trong lòng, cuối cùng gào khóc ở trước mộ bia.
Người đàn ông năm sáu chục tuổi ở trước mộ của con gái khóc giống như một đứa bé.
Sau đó, ông lau nước mắt đi, nhìn về phía mộ bia của Cố Trường Ninh nói: "Trường Ninh, em yên tâm, nửa đời sau này anh sẽ chuộc tội. Sau này xuống đất, chỉ mong em nguyện ý nhìn anh một lần."
Phó Hoài Minh không cảm thấy tức giận với yêu cầu của Diệp Hâm Thành. Đổi lại là anh, chỉ sợ nóng lòng muốn hai người kia bị thiên đao vạn quả, mà không phải để họ chết đơn giản như vậy.
Bây giờ anh làm những chuyện này cũng không quá khó khăn, chào hỏi với cấp dưới xong, anh cũng không suy nghĩ chuyện này nữa.
"Ông chủ." Trợ lý đi vào không một tiếng động, đứng bên cạnh anh: "Có người nói có hẹn trước thời gian với ngài."
Phó Hoài Minh nhìn đồng hồ, chợt nhớ ra, để trợ lý dẫn người tới đây: "Sau đó mang lên hai ly trà, cô có thể đi ra ngoài, tôi không gọi cô thì không được vào."
Trợ lý cung kính trả lời một tiếng vâng.
Người vừa tới nhìn qua gầy teo, quần áo mặc trên người anh ta có vẻ rất rộng rãi.
Sau khi nhìn trợ lý đi ra khỏi cửa, người đó sờ cằm: "Tôi cảm thấy người trợ lý này nhìn hơi quen mắt."
"Một cô gái khoảng hai mươi tuổi" Phó Hoài Minh cười, "Nếu anh thấy thích thì dẫn đi chơi một chút