
Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 1341563
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1563 lượt.
đánh giá của người nhà họ Tô, cô thoải mái mặc cho họ nhìn. Với những câu hỏi của người nhà họ Tô đều có vẻ khiêm tốn lễ độ nhưng lại không để mình quá thấp kém. Cha mẹ Tô rõ ràng cực kỳ hài lòng với cô, ngay tại chỗ liền mang vòng ngọc con dâu nhà họ Tô vào tay cô.
Vương Kỳ Ngọc cũng không nói thêm nữa, thoải mái nhận lấy, thấy vậy Tô Vũ rất vui vẻ.
Nhìn một màn hòa thuận như vậy, trong lòng Phó Hoài Minh cũng dần dần ấm áp hơn, lặng lẽ nắm chặt tay của Tô Hòa.
Tô Hòa nghiêng đầu nhìn anh, dịu dàng nắm lại tay anh.
Sau khi tin Liễu Phỉ Phỉ và Đan Văn chết không bao lâu, cuối cùng Phó Hoài Minh cũng đợi được đến lúc Diệp Hâm Thành ký tên, tất cả tài sản năm đó của nhà họ Cố để lại đều thuộc về hắn.
Đứng bên trong phòng làm việc nho nhỏ của mình, Phó Hoài Minh chỉ cảm thấy khoảnh khắc cuộc sống hài lòng nhất chính là lúc này.
Anh không thể chờ đợi nữa mà chạy về nhà, muốn chia sẻ tin tức này với Tô Hòa, khoảnh khắc đẩy cửa vào kia, bị người phụ nữ ngồi ở đó làm cho kinh sợ (kinh hoảng + sợ hãi).
Người phụ nữ kia nhìn qua đã không còn trẻ tuổi, trên mặt rất nhiều nếp nhăn, nhưng giơ tay nhấc chân đều rất thùy mị, khóe mắt đuôi mày đều phong tình.
Phó Hoài Minh cảm giác mình khó có thể hít thở: "Bà là. . . . . ."
Người đó quay mặt lại cười: "Hoài Minh? Con đã lớn như vậy rồi sao. . . . . ."
Tô Hòa bưng dĩa trái cây đi từ phòng bếp ra, cười nói với Phó Hoài Minh: "Anh về rồi à? Thấy mẹ nên rất vui sao?"
Phó Hoài Minh há miệng, miệng lưỡi khô. Anh nghe được giọng của mình nói: "Mẹ sao?"
Người đó xem nghi vấn của anh bình thường, cười nói: "Ừ, mẹ tới thăm con."
Phó Hoài Minh cảm giác giống như mình đang đứng trên đám mây, cả người đều bồng bềnh.
Anh vẫn cho là mẹ mình đã chết ở một nơi không biết tên, oán hận người thân của bà. Nếu như không phải năm đó nhà họ Cố để bà kết hôn, nếu như không phải cảm thấy mất thể diện nhà họ Cố vì bà vứt bỏ chồng con không cho bà quay trở về, bà cũng sẽ không rời khỏi đây sớm như vậy, để cuộc sống của anh vô cùng nhạt nhẽo.
Nhưng bây giờ bà lại sống sờ sờ đứng trước mặt của mình, nói bà còn sống?
Phó Hoài Minh cảm giác cả người mình đều mơ hồ.
Anh ngồi đối diện với Cố Trường Chân, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bà, trong đầu rối loạn.
Cố Trường Chân không nhận ra anh đang rối loạn, chỉ cho là anh im lặng là do xa cách lâu nay không biết nên nói những gì, không khỏi cười sờ đầu của anh giống như trước đây.
Chỉ mới vừa giơ tay lên, anh theo bản năng tránh né, trong nháy mắt lại khiến Cố Trường Chân lúng túng.
Sau một lát, bà làm như không có việc gì rút tay về, cảm thán: "Chớp mắt một cái, Hoài Minh cũng đã hơn ba mươi tuổi. Mẹ cũng già rồi."
Bà sờ mặt của mình, cười mỉm: "Mấy năm nay ở Châu Phi cũng không có chăm sóc cho bản thân, chỉ sợ nhìn già hơn những người phụ nữ khác."
Phó Hoài Minh rầu rĩ nói một tiếng không già.
Cố Trường Chân cười vô cùng vui vẻ.
Cố Trường Chân thật sự giống như lời bà nói, chỉ là tới thăm.
Bà ở lại thành phố này ba ngày, nghe được cha và anh chị em của mình thậm chí là con cái của anh chị em đều chết, sau đó im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng nói một câu "Thì ra mình đã bỏ lỡ nhiều như vậy", cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Ba ngày nay, Phó Hoài Minh vẫn rối rắm ở bên cạnh bà, làm một người con trai đạt tiêu chuẩn.
Đến lúc Cố Trường Chân đi rồi, anh nhìn máy bay chở Cố Trường Chân, đột nhiên khóc giống như một đứa bé.
"Mẹ, mẹ, mẹ. . . . . . tại sao mẹ lại bỏ lại một người con chứ?"
Tô Hòa ở bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Đây là lần cuối cùng trong đời Phó Hoài Minh gặp Cố Trường Chân.
Sau đó, cho đến khi anh chết, anh cũng không có gặp lại mẹ mình.
Dĩ nhiên, chuyện này và chuyện anh chết đến rất nhanh.
Chuyện xảy ra vào tháng năm năm tiếp theo, lúc trợ lý Tiểu Như ngượng ngùng vui vẻ nói cho anh biết mình mang thai, cả người Phó Hoài Minh giống như bị sét đánh, nhất thời ngây người.
Anh há to miệng, không dám tin: "Ý em là anh sắp làm cha sao?"
Hai má Tiểu Như ửng đỏ gật đầu.
Phó Hoài Minh mừng rỡ ôm cô quay một vòng, sau đó bình tĩnh lại, nghĩ mình nên nói chuyện này như thế nào với Tô Hòa.
Kết hôn nhiều năm như vậy, Tô Hòa vẫn không có con.
Cũng bởi vì như thế, anh mới qua lại với người phụ nữ khác. Nhưng hôm nay đã có thai, anh lại do dự.
Anh không muốn ly hôn với Tô Hòa.
Tô Hòa là người phụ nữ đời này anh thích nhất, không có ngoại lệ. Nhưng Tô Hòa không thể sinh, đây là một vấn đề rất lớn.
Phó Hoài Minh rối rắm, do dự, cho đến khi bụng Tiểu Như được bốn tháng, đã không thể chờ đợi được nữa.
Anh nói thật với Tô Hòa.
Trong nháy mắt vẻ mặt của Tô Hòa trắng bệch.
"Anh và cô ấy qua lại đã bao lâu rồi?" Cô run rẩy hỏi, dáng vẻ yếu ớt này khiến Phó Hoài Minh không nhịn được tiến lên đỡ.
Phó Hoài Minh không biết mình nên trả lời vấn đề này như thế nào. Nhưng nhìn dáng vẻ kiên trì của Tô Hòa, cuối cùng anh vẫn lắp bắp nói thật: "Hơn một năm."
"Hơn một năm. . . . . ." Tô Hòa lặp lại những lời này, nước mắt chảy ra: "Thì ra tôi giố