Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Báo Thù

Nhật Ký Báo Thù

Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết

Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015

Lượt xem: 1341569

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1569 lượt.

. Chẳng qua tôi tìm được một trợ lý vừa ý như vậy thật không dễ dàng, anh vẫn nên hạ thủ lưu tình nha."
Người đó cũng thuận tiện bỏ vấn đề này qua một bên, quay đầu lại nói với Phó Hoài Minh: "Nghe nói gần đây anh đang chơi đùa với con rể nhà họ Cố, không biết có phải lại có chuyện tốt gì không?"
"Tôi cũng có một vài chuyện như vậy, trái lại là anh, tới đây có chuyện gì?"
Người đó cười ha hả: "Tới giải quyết một việc, nghe nói hình như mấy năm trước tên họ Hùng bị tôi giải quyết có liên quan tới việc đó, tôi nghĩ chúng ta nên có hành động. Cũng không thể để người khác ức hiếp lên trên đầu tôi mà tôi vẫn im hơi lặng tiếng. Cho dù tôi không để ý nhưng anh em phía dưới cũng không phục."
Phó Hoài Minh không để ý phất phất tay: "Những việc này, chính anh tự xử lý là được rồi. Tôi đã nói rồi, chuyện ở dưới tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn một phần lợi nhuận kia là được rồi."
Người đó ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Phó Hoài Minh, nở nụ cười, tùy ý nói đến chuyện của một người khác.
Qua mấy ngày, Phó Hoài Minh thấy tin tức ngoài ý muốn trên báo chí, nhíu mày.
Lá gan của người đó càng lúc càng lớn, nhưng thế lực ngầm trước sau vẫn là thế lực ngầm, vẫn không muốn xung đột rõ ràng với thế lực cấp trên.
Nghĩ tới đây, anh ngầm quyết định, nhất định phải cẩn thận, tốt nhất là hoàn toàn chặt đứt liên lạc giữa mình và những người đó. Không cần bởi vì bọn họ bất chấp tất cả kéo mình vào.
"Ông chủ" trợ lý trẻ lắc mông đi vào, cúi người xuống trước mặt anh: "Bà chủ ở bên ngoài."
Phó Hoài Minh lập tức đứng lên, nở nụ cười dịu dàng, lúc đi ra, thuận tay sờ soạng trên người trợ lý: "Tiểu Như, buổi tối chờ anh?"
Vẻ mặt trợ lý trẻ tuổi ngượng ngùng hiểu ý, thấy vậy trong lòng anh hơi ngứa.
Hòa Tô ngồi ở ngoài, thấy anh đi ra ngoài, cười tủm tỉm đứng lên: "Tháng sau là sinh nhật cha em, anh sẽ đi chứ."
Phó Hoài Minh hôn mà của cô: "Dĩ nhiên rồi, sinh nhật của cha vợ đại nhân, anh dĩ nhiên là phải đi rồi. Nghe nói Tô Vũ rốt cuộc chịu kết hôn rồi sao?"
Nụ cười trên mặt Tô Hòa lập tức trở nên sáng lạn hơn: "Đúng vậy, kéo nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chịu. Nghe nói tuổi của đối phương cũng không còn nhỏ, cha nhất định sẽ thúc giục nó có con, đến lúc đó nói không chừng nó lại càng phiền hơn, lại muốn ầm ĩ thuê nhà ở ngoài. Chỉ hy vọng tính tình người bạn gái này của nó ổn trọng một chút, có thể để nó nghe lời hơn một chút."
Phó Hoài Minh cười: "Tuổi của Tô Vũ cũng không còn nhỏ, cũng nên có con."
Tô Hòa nhìn anh, nụ cười trên mặt phai nhạt đi một chút.
Phó Hoài Minh nhìn thấy, vội vàng an ủi: "Trái lại anh cũng không nôn nóng muốn có con, đây là lúc chúng ta đang xây dựng sự nghiệp mà."
Nói như vậy Tô Hòa cũng không cảm thấy dễ chịu hơn một chút nào, cô miễn cưỡng kéo khóe miệng, quay đầu kéo tay của Phó Hoài Minh, nói: "Tối mai bạn học em họp mặt, anh phải đi cùng với em đó."
Phó Hoài Minh cười đồng ý, sau đó cau mày: "Nhưng buổi tối hôm nay anh chỉ sợ sẽ về trễ một chút, trong công ty. . . . . ."
Tô Hòa khéo hiểu lòng người ôm anh: "Không sao, em biết anh bận mà. Em chỉ là đi ngang qua nhìn một chút, thuận tiện nhắc nhở anh, em đi về trước đây."
Phó Hoài Minh vội vàng nói: "Anh gọi tài xế đưa em về."
Đến khi đưa Tô Hòa đi rồi, Phó Hoài Minh trở về phòng làm việc của mình, ngồi suy nghĩ.
Nếu như không phải qua nhiều năm rồi mà Hòa Tô vẫn không mang thai, anh cũng sẽ không có ý định với với người bên cạnh. Dù sao nhiều năm như vậy, tình cảm của anh và Tô Hòa vẫn rất sâu đậm.
Trợ lý Tiểu Như cười đi vào, cọ vào người của Phó Hoài Minh một cái: "Ông chủ, buổi tối. . . . . ."
Phó Hoài Minh hoàn hồn, cười vỗ mông của cô: "Buổi tối quay về thu thập em."
Sau khi hai người ở trong phòng Tiểu Như mây mưa xong, Phó Hoài Minh liền đứng dậy đi vào phòng tắm sửa sang lại mình, cho dù trễ hơn nữa, anh vẫn muốn về nhà.
Tiểu Như cũng không giữ anh lại, dễ nhận thấy là đã thành thói quen với tình huống này. Nhưng trước khi anh rời đi, thân thể trần truồng của Tiểu Như bò dậy, ôm hôn anh, chọc Phó Hoài Minh thiếu chút nữa giải quyết cô ngay tại chỗ một lần nữa.
Kết quả là cô lại cười hì hì đẩy anh ra cửa.
Phó Hoài Minh cắn răng nghiến lợi nhớ kỹ việc này của tiểu yêu tinh này, đi ra cửa.
Vào tháng thứ hai, Phó Hoài Minh đi sinh nhật của cha Tô với Tô Hòa, cuối cùng cũng gặp bạn gái của Tô Vũ.
Vừa nhìn thấy, lại cảm thấy đối phương nhìn hơi quen mắt, cuối cùng suy nghĩ thật lâu, mới nhớ ra tên của cô.
Trước đây là bạn tốt nhất của em họ mình, tên là Vương Kỳ Ngọc, trong nhà đều có người làm cảnh sát và trong quân đội.
Nghĩ đến cảnh sát, Phó Hoài Minh không khỏi có chút buồn cười. Trùm thế lực ngầm lớn nhất thành phố này là mình đang ngồi ở đây, ngồi đối diện chính là con gái của người làm trong quân đội, chuyện hoang đường như vậy, thật đúng là. . .
Nụ cười trên mặt anh ngày càng sáng lạn.
Dễ nhận thấy Tô Vũ cực kỳ chăm sóc Vương Kỳ Ngọc, trong bữa tiệc vẫn luôn đặc biệt săn sóc cho cô. Vương Kỳ Ngọc là một người bình tĩnh, đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ hay là


Polaroid