Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Báo Thù

Nhật Ký Báo Thù

Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết

Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015

Lượt xem: 1341550

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1550 lượt.

p>




Liễu Phỉ Phỉ cuối cùng cũng trở lại tiểu khu mình cùng Liêu Đan Văn ở, lúc đó đã hơn mười hai giờ đêm.
Sau khi vào nhà, không bật đèn, cô ta bước nhanh đến phía trước cửa sổ xốc rèm cửa sổ lên nhìn ra, thiếu niên vừa mới đưa cô ta về đã không thấy bóng dáng, làm cho đáy lòng ngọt ngào của cô ta pha lẫn mất mát, ngược lại không biết đó là cảm giác gì.
Nhẹ chân nhẹ tay đi được vài bước, chuẩn bị trở lại phòng mình, đèn phòng khách bỗng nhiên sáng.
Liễu Đan Văn ngồi ở trên sô pha phòng khách, đôi mắt lạnh như băng.
Liễu Phỉ Phỉ hoảng sợ, vỗ vỗ ngực, bình tĩnh lại mới thấp giọng oán giận: "Mẹ, bỗng nhiên bật đèn làm gì, làm con sợ muốn chết."
Nhưng, vợ trước của ông ta đã chết lâu như vậy, ánh mắt của ông ta đã bắt đầu để ý đến những cô gái trẻ, đối với mình cũng có phần miễn cưỡng.
Có lẽ có một ngày, ông ta sẽ không chút khách khí vứt bỏ mình.
Vừa nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Liễu Đan Văn liền trở nên hung ác.
Tuyệt đối không cho phép khả năng này xảy ra, vị trí bên người Diệp Hâm Thành, bà từng vì hạnh phúc trong tương lai mà tặng cho Cố Trường Trữ, hiện tại, bà tuyệt đối không cho phép người phụ nữ khác ngồi vào vị trí đó.
Lấy tay xoa bụng, bà khẽ nhíu mày.
Có lẽ, chính mình có thể có một quyết định khác.
Lúc này Diệp Thiên Tuyết, đang nằm trên giường, mở to đôi mắt thấy trong bóng đêm hiện ra trần nhà xám trắng, như thế nào cũng ngủ không được.
Từ khi trọng sinh cho đến bây giờ, cô cuối cùng cũng có thời gian sắp xếp lại suy nghĩ của mình, suy nghĩ xem cuối cùng mình muốn làm gì.
Cô trở người, kim đồng hồ báo thức ở đầu giường tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
Trùng sinh, chính là không để xảy ra chuyện gì tiếc nuối.
Như vậy, nhất định phải làm cho những kẻ kia bị trừng phạt, phải bị trừng phạt thích đáng, cảm giác không cam lòng từng trải qua, sẽ không xuất hiện nữa.
Cô mỉm cười thê lương. Nếu muốn cho mình không tiếc nuối bất cứ chuyện gì, thì phải thay đổi mọi chuyện.
Hôn lễ của Liễu Đan Văn, cái chết của dì, việc Diệp Hâm Thành nắm trong tay toàn bộ công ty, tất cả những chuyện này, sẽ không xảy ra nữa.
Ngồi trong phòng học, Diệp Thiên Tuyết cảm thấy sách giáo khoa đối với mình mà nói giống như thiên thư.
Năm đó chính mình không có dốc lòng học tập, mười năm sau, một chút kiến thức đã học qua cũng không biết đã quăng ở chỗ nào.
Có lẽ, vì không phải tiếc nuối nữa, mình cũng nên thật sự học tập một chút?
Đang đan tay vào nhau suy nghĩ chuyện này, có người chọc chọc cánh tay cô: "Này, ngày hôm qua các cậu đi chơi ở đâu? Mình nhìn thấy một chuyện"
Diệp Thiên Tuyết hoàn hồn, người ngồi bên cạnh cô đã đổi đến ngồi phía sau cô, mà người ban đầu ngồi phía sau cô giờ lại ngồi bên cạnh cô. Một nữ sinh nhìn qua có chút quen mắt cười tủm tỉm nhìn cô: "Cậu có muốn biết không?"
Suy nghĩ một lúc mới nhớ ra người này tên Bối Nhị, Diệp Thiên Tuyết miễn cưỡng trả lời: "Cậu muốn nói thì nói."
Người này từng là "Bạn tốt" nhất của mình, cuối cùng lại trở thành người hầu trung thành nhất của Liễu Phỉ Phỉ.
"Mình ngày hôm qua nhìn đến Tằng Hàm cùng một cô gái vào khách sạn, mình đi tới quầy tiếp tân hỏi, bọn họ đi thuê phòng." Bối Nhị dán vào lỗ tai Diệp Thiên Tuyết nói, kiệt lực muốn gợi lên hứng thú của cô.
Diệp Thiên Tuyết trong lòng biết rõ ràng, mỉm cười nói: "Tằng Hàm cũng đến tuổi rồi, chuyện này cũng đâu có gì." Bối Nhị kinh ngạc trừng lớn mắt. "Cậu không phải thích cậu ta sao?" Cô ta thốt ra.
Tựa tiếu phi tiếu liếc mắt lườm cô ta một cái, Diệp Thiên Tuyết đứng lên, sắp xếp những thứ trên bàn học, thướt tha đi ra ngoài: "Thích mà thôi, cũng không phải không thể không có cậu ta." Bối Nhị giống như thấy người ngoài hành tinh, thấy cô đi đến cửa phòng học mới lo lắng hô to một tiếng: "Cậu đi đâu? Tiếp theo là giờ của chủ nhiệm!" Diệp Thiên Tuyết vô vị đưa lưng về phía cô ta phất phất tay.
Cô chuẩn bị đi bệnh viện làm cho mình một giấy khám sức khỏe, chứng minh mình không khỏe cần về nhà tĩnh dưỡng một thời gian.
Hiện tại cô tiếp tục ở lại trường học, cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi. Nền móng hết sức yếu kém, chỉ bằng cố gắng của mình mà muốn tiến độ, không khác gì chuyện viễn vông.
Thuận lợi rời khỏi Giáo Học Lâu, một đám học sinh nói nói cười cười đi đến, nhìn bộ dạng dường như mới học thể dục xong."Tiểu Tuyết, cậu đi đâu vậy?"
Phía trước có người kêu lên, đi đến chắn trước mặt cô.
Là Tằng Hàm.
Diệp Thiên Tuyết dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Một thiếu niên như vậy, cũng coi như có gương mặt anh tuấn, trong nhà lại có tiền, tính cách cũng thân thiện, cũng đủ trở thành vương tử trong mắt rất nhiều người. Nhìn ánh mắt của các cô gái xung quanh là biết
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười với cậu ta: "Đi bệnh viện."
"Cậu bị bệnh sao?" Tằng Hàm thân thiết hỏi, định chạm vào trán của cô, bị cô lách người tránh được.
"Cũng không phải cảm mạo phát sốt, chỉ thấy trong người thế nào ấy." Cô nói như vậy, rồi vẫy tay chuẩn bị rời đi, "Cậu đi học đi."
Tằng Hàm ngạc nhiên nhìn bóng d