
Tác giả: Tôn Ái
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 134636
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/636 lượt.
t trắng nõn gần như trong suốt, ngũ quan diễm lệ, thân thể nảy nở vừa mới trưởng thành, xen giữa vẻ đẹp non nớt của thiếu nữ là khí chất thành thục của một người phụ nữ trưởng thành.
*Ý chỉ hoạt động tình dục trong thời dài (ta k rõ trong cv đoạn này nên xin phép để nguyên, nghĩa của nó cx là ss Tử Đinh Hương tìm dùm ta T.T)
Không phải anh chưa từng gặp qua mĩ nữ, mới bắt đầu thì chỉ là nhàm chán trêu đùa, về sau lại thấy thật thú vị, cho đến khi biết được thân phận của cô lại càng làm anh sinh ra hứng thú nồng đậm.
Nhà họ Hàn nổi tiếng, không chỉ vì có những mối quan hệ rắc rối phức tạp, còn có một vị nhị tiểu thư nổi danh với biệt hiệu "Xà mỹ nhân", huống chi, vị nhị tiểu thư này lại xinh đẹp như vậy, anh có thể không cảm thấy hứng thú sao?
Hàn Thủy, anh theo thói quen sờ sờ cằm, nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy được cô gái ngủ mơ đang nhíu chặt lông mày, hiển nhiên là ngủ không hề an ổn.
Trong nháy mắt, anh đột nhiên rất muốn biết, cô gái này rốt cuộc đã trải qua cái gì? Cô có giống như trong lời đồn hay không?
Thời điểm trở lại biệt thự của nhà họ Hàn thì đã qua thời gian ăn cơm chiều.
Nhìn theo xe của Tư Khấu Ngọc đã đi xa, Hàn Thủy tùy tiện vò nát danh thiếp trong tay rồi quăng vào thùng rác trước cổng biệt thự.
Cô không phải là một thiếu nữ không hiểu sự đời, sẽ không bao giờ tin vào anh hùng từ trên trời giáng xuống, tuy rằng người đàn ông tên Tư Khấu Ngọc này đã giúp cô một việc nhưng không có nghĩa là anh ta có thể dựa vào lý do đó để từng bước áp sát, trở thành bạn bè đáng tin cậy của cô.
Bảo vệ đã mở cửa chính ra, tóc cô bị gió thổi loạn, mặt không chút thay đổi đi giày cao gót, đi vào ngôi nhà mà cô đã ba năm không về.
"Nhị tiểu thư." Một đường đi thẳng, người hầu đều rối rít né tránh. Dù nhiều năm chưa về nhà nhưng cô vẫn được thừa nhận là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hàn.
Khi còn bé thì không quan tâm, đến bây giờ thì lại giống như là giám thị, tất cả là vì cái gì chắc trong lòng mọi người đều biết rõ.
Trong mắt ông ta, trừ bỏ Cam Thiến San ra cô được cho là cái gì?
Bọn họ chướng mắt cô, lại càng không biết cô càng ghét bọn họ hơn.
Hàn Thủy xoay người đi lên lầu, không quan tâm Cam Chi Ngư đang la hét phía sau, mẹ con Cam Thiến San thì đang an ủi, khóe miệng cô nở một nụ cười lạnh, thong dong trở lại phòng ngủ của chính mình.
Phòng đã sớm được quét dọn sạch sẽ, hành lý được gửi về trước cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, cô cởi đôi giày cao gót ra, đưa tay kéo khóa cái đầm đang mặc trên người, một thân thể thiếu nữ trắng noãn lung linh hiện ra trong không khí, vai eo thon, chân dài mông vểnh, da thịt trắng nõn thơm mềm, một đầu tóc đen dài mượt, khuôn mặt lộ ra một chút non nớt, lại có chút lạnh nhạt không hợp với tuổi, trong mắt hoa đào mê người cũng là một mảnh vắng lặng và hờ hững.
Nước trong phòng tắm vừa đủ độ ấm, hơi nước mông lung kết hợp với mùi hương tinh dầu đặc biệt làm xoa dịu đáy lòng đau đớn và lo âu của cô.
Rốt cuộc trở lại, cô cũng đã trưởng thành, tất cả tưởng chừng như rất thuận lợi nhưng thực chất lại có bao nhiêu gian nan.
Hàn Thủy tinh tế suy nghĩ về thái độ của mấy người kia, cân nhắc về tâm tư của Cam Chi Ngư và hai mẹ con kia rồi lại chuyển đến Dụ Hàm Phàm, đáy lòng lại bị dày vò.
Dụ Hàm Phàm thế nhưng lại giống như người nhà ở lại nhà cô ăn cơm, còn cùng Cam Thiến San như hình với bóng.
Có lẽ nên tìm một cơ hội nói chuyện với Dụ Hàm Phàm, phải hỏi anh rốt cuộc tất cả tại sao lại thế này?
Đang lúc cô suy tư, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Hàn Thủy vớ lấy một chiếc áo tắm tuỳ ý khoác lên người rồi ra mở cửa, đứng bên ngoài quả nhiên là Cam Thiến San.
Cô tiện tay đem cửa đóng lại, lại bị Cam Thiến San ngăn trở, "Chẳng lẽ cô không muốn biết về chuyện cũ của tôi cùng Dụ Hàm Phàm mấy năm nay sao?" Chỉ khi có hai người bọn họ, Cam Thiến San mới lộ ra vẻ mặt người đàn bà chanh chua. Chau chau mày, Hàn Thủy buông lỏng tay ra, Cam Thiến San cũng tự động đóng cửa đi vào.
Cô ta ghen tị nhìn dáng người yểu điệu của Hàn Thủy, đã vài năm trôi qua, dáng dấp cô ngày càng đẹp ra.
"Nói đi." Hàn Thủy dựa vào ghế quý phi, lười biếng nhìn cô ta.
Trong lòng Cam Thiến San tuy không phục nhưng cô ta sẽ không dễ dàng biểu hiện ra ngoài, trên mặt vẫn là cười tủm tỉm.
"Cô trở về thật đúng lúc, Dụ Hàm Phàm đã cầu hôn với tôi rồi." Cô ta vốn không muốn nói ra chuyện này nhưng lại muốn nhìn thấy bộ dáng một Hàn Thủy không sợ trời không sợ đất khi khổ sở sẽ như thế nào.
Bàn tay đang nghịch tóc của Hàn Thủy dừng lại một chút, tuy trong lòng cô đã đoán được một ít nhưng chuyện này do Cam Thiến San nói ra khiến cho cô rất khó chịu. Cô tình nguyện là Dụ Hàm Phàm chính miệng nói với cô.
"Như thế nào, không vui sao?" Cam Thiến San cẩn thận quan sát biểu tình của Hàn Thủy, một mực muốn nhìn ra một chút manh mối là cô đang khổ sở, ghen tị. Tuy vậy cô ta đã phải thất vọng khi không tìm được gì.
Hàn Thủy cười nhẹ, "Ở phương diện quyến rũ đàn ông, t