pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhật Ký Nuôi Bà Xã

Nhật Ký Nuôi Bà Xã

Tác giả: Tôn Ái

Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015

Lượt xem: 134671

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/671 lượt.

nụ cười thản nhiên.
Thì ra là vậy.
"Em có biết em là người phụ nữ đầu tiên dám từ chối tôi không?" Anh sờ sờ cằm, trên mặt vẫn là nụ cười vô lại, trong đầu đã hiện ra đủ loại phương pháp làm thế nào lôi được cô gái này lên giường cùng anh dục tiên dục tử, cùng nhau hoan lạc.
Mặc kệ người đàn ông có vẻ ngoài đứng đắn cỡ nào, ánh mắt chính trực cỡ nào, đối diện với người phụ nữ họ yêu mến hoặc là báu vật làm cho người khác không thể kháng cự như cô gái này, trong đầu sẽ luôn có sợi dây kết nối những hình ảnh mà trẻ con không nên thấy.
Cái gọi là mặt người dạ thú, cởi quần áo ra vẫn là cầm thú, bản chất là giống nhau thôi.
Còn Hàn Thủy, tuy mới mười chín tuổi, mặc dù thành tích học tập cao, trên thương trường cũng có năng lực, không phải bạn bè cùng lứa có thể sánh cùng. Nhưng thân là một cô gái còn non nớt, cô thật sự quá đơn thuần, ít nhất cô tuyệt đối không phải đối thủ của loại cao thủ tình trường này.
"Hừ." Hàn Thủy khinh thường hừ một tiếng, sắp xếp lại toàn bộ tư liệu thật tốt, sau đó đeo miếng bịt mắt, yên lặng dựa vào ghế giả vờ ngủ.
"Tôi quên không nói, bộ dáng em vừa khóc trong lúc ngủ cũng rất đẹp, em có biết không?" Giọng nói của người đàn ông lại vang lên bên tai cô lần nữa.
Hàn Thủy cả kinh, đẩy miếng bịt mắt lên trên trán, hai mắt không thể tin được nhìn khóe miệng đang cong lên và biểu tình xấu xa của người đàn ông, cô nhớ mang máng trong lúc ngủ mơ mình có khóc, mà lúc đó hai bên má hình như có cái gì đó rất ấm áp chạm vào, giống như tay của mẹ cô.
Chẳng lẽ là anh ta...
"Ai lại có thể khiến cho tiểu mỹ nhân như em khóc vậy? Thật là đáng chết." Trong lời nói lộ ra ý đùa giỡn, biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc đúng đắn, chỉ có tia bỡn cợt nơi đáy mắt tiết lộ bản tính gian xảo của anh.
Hàn Thủy không nói lời nào nhìn anh, bởi vì tức giận và khó chịu khiến cho ngực cô kịch liệt phập phồng, ở trong mắt người đàn ông, thật sự là một cảnh đẹp mê người.
"Anh không nói, không ai bảo anh câm đâu." Hàn Thủy oán hận cắm tai nghe vào, mở âm lượng tối đa, lại oán hận đeo bịt mắt vào, che lại hai mắt của mình, tính nhắm mắt làm ngơ.
Người đàn ông cũng không tức giận, quay về chỗ ngồi của mình, sờ sờ cằm, nở nụ cười thú vị, xem ra chặng đường đi này cũng sẽ không còn buồn tẻ nữa.






Thời điểm xuống máy bay, người đàn ông vẫn yên lặng đi theo sau Hàn Thủy, thẳng đến khi Hàn Thủy không nhịn được nữa xoay người lại.
"Tiên sinh, anh còn muốn đi theo tôi tới bao giờ?" Cô thật sự chưa bao giờ thấy ai mặt dày, vô sỉ như anh ta.
Người đàn ông nhìn bốn phía, sau đó thực vô tội nhún vai nói với Hàn Thủy, "Tiểu thư xinh đẹp, em đang nói chuyện với tôi sao?"
Giờ phút này Hàn Thủy thật sự hối hận tại sao mình lại xoay người nói chuyện với anh ta, cô hẳn nên nhẫn nhịn, coi anh ta như một cái bóng không phải tốt sao? Mặt khác, cô cũng cảm thấy rất kì quái, cô luôn là người bình tĩnh, lạnh nhạt, tại sao khi đối diện với người đàn ông này lại luôn mất khống chế cảm xúc?
Người đàn ông này, tuyệt đối là một yêu tinh yêu nghiệt.
"Hàn Thủy, Hàn Thủy!"
Vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông đang đứng bên cạnh một chiếc xe hơi màu đen, đang vẫy vẫy tay với cô.
Là Dụ Hàm Phàm.
Biểu tình trên mặt Hàn Thủy bỗng trở nên dịu dàng, cô hướng anh ta vẫy tay, sau đó chỉ chỉ vào chân mình.
Dụ Hàm Phàm liền đi tới, tuy đã nhiều năm không gặp, anh vẫn tao nhã như trước, trên người đã có hơi thở thành thục, đàn ông hơn, giờ phút này anh đi tới, trên miệng nở nụ cười thân thiết giống như gió mùa xuân, lập tức an ủi tâm tình đang nóng nảy của Hàn Thủy.
"Chậc chậc, bạn trai cũ sao?" Người đàn ông đứng bên cạnh vẫn chưa rời đi.
Tâm Hàn Thủy động một cái, từ sau khi mẹ cô qua đời, Dụ Hàm Phàm là người bạn duy nhất của cô, anh đã ở bên cô, cùng cô trưởng thành, yên lặng chờ đợi, thanh mai trúc mã có được tính là bạn trai cũ không?
"Mắc mớ gì đến anh?" Môi Hàn Thủy giật giật.
Anh ta khẽ cười, "Em có tin không, anh ta sẽ không thuộc về em đâu."
Hàn Thủy bỗng quay đầu lại, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Hãy chờ xem." Anh cũng không để ý cô lườm mình, chỉ chỉ hướng Dụ Hàm Phàm.
Trên chiếc xe hơi màu đen lại có một cô gái đi xuống, tuy dáng người chỉ trung bình nhưng lại tinh tế mềm mại, dù trên người chỉ mặc một bộ đồ công sở màu đen nhưng vẫn có thể làm cho người ta cảm giác được hương vị của một thiếu nữ mới trưởng thành.
Ánh mắt Hàn Thủy híp lại, đây là một trong những người cô ghét nhất, Cam Thiến San.
Tại sao cô ta lại đi cùng với Dụ Hàm Phàm?
Dụ Hàm Phàm đứng tại chỗ chờ Cam Thiến San, sau đó hai người sóng vai đi tới, tuy rằng không có nắm tay, cũng không làm ra hành động thân mật nhưng có thể cảm giác được họ rất quen thuộc với nhau, liếc mắt cũng có thể nhận ra quan hệ của hai người không bình thường.
Hai mắt Hàn Thủy đau xót, trong lòng lại càng nghi hoặc, khi nào thì hai người này ở cùng nhau?
Chẳng lẽ ngay cả Dụ Hàm Phàm cũng bị mẹ con Cam Thiến San lôi kéo rồi sao? Cô chỉ đ