
Tác giả: Chu Tuyết Nhi
Ngày cập nhật: 03:11 22/12/2015
Lượt xem: 134802
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/802 lượt.
đã không thể tìm lời nào để biểu đạt ý của mình nên chỉ còn cách duy nhất là quỳ trước mặt em, hòng mong em tha thứ, nhưng em cũng không chấp nhận… Đây là số tiền 10.000 tệ mà anh đã kiếm được bằng chính đôi tay của mình, anh muốn để lại để em lo cho Gia Gia. Những tháng ngày tươi đẹp của chúng ta đã đông cứng ở đây rồi! Anh sẽ gởi email cho em. Kẻ đã làm em đau khổ. Hà Quốc An. Trưa 6 tháng 11 năm 2001”.
Quốc An cũng đi rồi! Lúc này tôi mới thấy hối hận, tôi hối hận vì mình đã không chấp nhận cho anh ta cơ hội. Nhưng liệu tôi có thể quên những chuyện đã qua không?! Tôi có thể sống vui vẻ như ngày ấy được không?! Không! Không! Tôi không thể! sốt ruột. Tôi ngồi trấn tĩnh một lúc sau rồi gọi điện về quê để hỏi thăm tình hình của ba mẹ, ba nói, “Nhi! Hôm nay đội công an điều tra nói là tên sát nhân chạy chiếc xe đó đã đến thú tội, là một cô gái”. Tôi vội hỏi, “Có thật vậy không ba? Con muốn giết chết tên sát nhân ấy, hắn đã cướp đi đứa con bé nhỏ của con!” Tôi nói tiếp, “Ba! Ngày mai con sẽ về”. Ba an ủi, “Nhi! Con đừng quá xúc động như thế! Người ta phạm tội thì chắc chắn sẽ bị pháp luật trừng trị”. Tôi đáp, “Ba! Con biết rồi. Mai con về”. Tối, nằm trên giường mà tôi không tài nào ngủ được, trong đầu cứ nghĩ đến tên sát nhân ấy. Tôi nguyền rủa và muốn giết chị ta quá đi mất!
Thứ sáu, ngày 9 tháng 11
Hôm nay tôi chạy vội về quê, ba mẹ vẫn còn buồn vì cái chết của Gia Gia. Ba nói, “Đúng là một cô gái đã tông chết Gia Gia, cô ấy tên Từ Thành Phương, làm ở cửa hàng rượu trên triền núi. Con cô ấy đang học trung học, ba năm trước cô ấy đã ly hôn. Cả nhà sống nhờ vào chiếc xe honda ấy”. Nghe mẹ nói thế mà người tôi vẫn cứ nóng ran như thể có thể đốt cháy tất cả mọi thứ. Một lúc sau tôi nói, “Dù có như thế nào con cũng muốn người tông chết Gia Gia phải đền tội”. Mẹ tôi nói, “Nhất định phải đòi cô ta bồi thường, lấy mạng đền mạng, đó là thuận theo lẽ trời”.
Đến trưa tôi cùng ba đến đồn công an, Tiểu Lý, người phụ trách vụ án của Gia Gia nói là, “Ngày hôm đó Thành Phương phải đưa một người khách nước ngoài đến địa điểm du lịch, trên đường về, cô ấy đi quá nhanh nên đã tông vào một cháu gái trên đường. Lúc đó thấy cháu bé đi cùng với một ông lão, sợ phải chịu trách nhiệm, do dự một hồi rồi cô ấy bỏ chạy. Lúc đó, cô ấy đội nón bảo hiểm nên không ai nhìn thấy. Mãi đến ngày hôm qua, cô ấy mới gọi điện đến đồn cảnh sát thú tội. Cô ấy nói vì biết được người chết là một đứa bé nên cô ấy không ăn ngủ gì được, lương tâm cắn rứt, nên cô ấy đã…” Khi Tiểu Lý thuật lại chuyện này, tôi nhìn thấy mắt ba tôi ươn ướt, có lẽ ông cụ đang tự trách mình. Tôi hỏi Tiểu Lý chỗ Thành Phương tạm giam. Tiểu Lý nói, “Chúng tôi đã thẩm vấn cô ấy và chuẩn bị giao cô ấy cho tòa án xét xử. Căn cứ vào hành vi này đã đủ để xử cô ấy vào tội giết người rồi. Hơn nữa, Bộ Công an và Chính phủ từ trước đã có quyết định không cho chở khách đến các địa điểm du lịch rồi, cho nên cô ấy cũng vi phạm quy định này nữa”. Tôi hỏi Tiểu Lý tôi có thể gặp mặt cô ấy một lần không. Tiểu Lý đồng ý. Tiểu Lý dẫn tôi và ba vào phòng tạm giam, trong phòng, tôi thấy Thành Phương đang ngồi gục đầu vào giường. Tôi đứng ngoài cửa sắt còn cô ấy thì đứng phía trong, chúng tôi chỉ thấy nhau qua cái ô cửa nhỏ. Tôi nói, “Tôi là mẹ của đứa bé mà chị đã tông chết”. Cô ấy bán tín bán nghi nhìn tôi, rồi run rẩy, quỳ xuống, vừa khóc vừa nói, “Tôi đáng chết, tôi xin lỗi chị”. Tôi lạnh lùng nói, “Chị quỳ làm gì, con gái tôi có sống lại được đâu”. Chị ta khóc òa lên, “Tôi sợ tôi không gánh được trách nhiệm này, tôi rất sợ. Lúc ấy tôi muốn đưa cháu đến bệnh viện, nhưng nghĩ đến viện phí đắt đỏ và tiền phạt của công an, tiền bồi thường, tôi đã toát mồ hôi. Đi được một đoạn rồi, tôi đã định quay xe lại để chở cháu đi bệnh viện. Nhưng thấy đám đông người xúm lại, tôi đã do dự, tôi không đủ dũng khí. Chị ơi! Chị tha thứ cho tôi nhé!” Tôi cũng khóc theo cô ấy, nhưng quay người đi, không đành lòng nhìn cô ta khóc. Lúc này thì Tiểu Lý đến. Thấy tôi muốn bỏ đi, Thành Phương đứng lên, tay đưa ra ngoài qua cái ô cửa nhỏ ấy như muốn níu lấy tôi, miệng hét lớn, “Chị ơi! Tôi có tội với chị! Tôi xin chị! Tôi còn có con! Nó đang đợi tôi ở nhà!” Tôi không nghe cô ấy phân trần nữa, tôi bỏ về mặc cho cô ấy quỳ ở đó. Ba tôi cũng theo tôi về, ba nói, “Cô ấy cũng thật đáng thương!” Nhưng mà luật pháp không thể dung tình cho kẻ đã cướp mạng sống đứa con gái nhỏ dại của tôi.
Về đến nhà thì trời đã tối, mẹ đã chuẩn bị cơm nước đâu đó sẵn sàng, chị Châu cũng có ở đó. Thấy tôi khóc, mẹ cũng buồn theo. Tôi vội cười gượng nói, “Không có gì đâu mẹ!” Mẹ đã làm một bữa cơm thật thịnh soạn nhưng tôi còn lòng dạ nào để ăn nữa kia chứ! Ba cũng không nói lời nào. Một người mồm miệng liến thoắng như chị Châu mà cũng ngồi im. Tôi nghĩ, nhìn thấy vẻ mặt của tôi như thế này, mẹ hẳn rất đau lòng, mấy ngày qua mẹ đã đau buồn vì chuyện của Gia Gia nhiều rồi. Nên tôi giả vờ vui vẻ ăn uống rất nhiệt tình. Thấy thế mẹ cũng vui, gắp thức ăn cho tôi đầy cả ché