
Tác giả: Lưu Trúc Mã Đích Thanh Mai
Ngày cập nhật: 04:04 22/12/2015
Lượt xem: 134348
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/348 lượt.
từ trên ghế salon đứng lên, đi tới trước bức tường thủy tinh. Nam sinh vốn đang làm việc với máy vi tính, nghi hoặc nhìn cô.
“A, là em nha.”
Trình Ti Tư nháy mắt mấy cái, nhìn nam sinh xa lạ này, nhưng không hề có chút ký ức nào.
(*) Nút áo: có cách phát âm là kòu·zi, chữ ‘Khâu’ trong ‘Khâu Tân’ đọc là kòu, cho nên ở đây Đổng Vần Bạch dùng từ đồng âm khác nghĩa để gọi Khâu Tân.
“Ơ, Tiểu Bạch, bạn gái mới?” Nữ sinh kia hoạt bát nháy mắt với anh, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
“Bạn gái mới sao ~” Đổng Vần Bạch cười sâu xa, nhòm lên Khâu Tân, “còn không biết là của ai.”
Nữ sinh kia lập tức sáng mắt lên, tay khoác lên bả vai Trình Ti Tư như từ trước đến giờ vô cùng quen thuộc.
“Chào em, chị tên là Tiết Mẫn, em tên gì?”
“Trình Ti Tư.”
“Ti Tư a, vậy em là bạn gái của ai đây?”
Vẻ mặt Trình Ti Tư cứng đờ, đang nhất thời đáp không ra lời, Khâu Tân lạnh lùng một câu.
“Đi thôi.”
“A, đúng rồi. Chết đói chết đói. Ti Tư, em ăn cơm chưa? Cùng nhau?”
“Em. . . . . .” Vừa định từ chối nhã nhặn, không ngờ vừa lúc gặp phải ánh mắt Khâu Tân nhìn sang, thoáng cái lời nói muốn từ chối bị nuốt xuống, “Vừa lúc cũng đói bụng.”
Nói thật, Trình Ti Tư cảm thấy mình rất không có cốt khí, cũng không phải là chưa từng thấy người chơi nhạc cụ hò hét dòn ép trâu bò, ngày ngày đã xem các bậc thầy âm nhạc trong chương trình ca nhạc trên truyền hình, nhưng vì sao cô cảm thấy mình không thể không khuất phục dưới ánh mắt của Khâu Tân đây?
Mang theo sự khinh bỉ đối với sự mờ mắt đột ngột của mình, cô cùng bọn họ đi tới một quán cơm tây trên đường dành riêng cho người đi bộ gần đây.
“Tôi muốn ăn thịt bò bít tết.” .
Tiết Mẫn chọn món đầu tiên, thậm chí đến cả thực đơn cũng không mở ra liếc mắt nhìn. Đổng Vần Bạch cùng nam sinh kia tên là Tần Dịch Bác dứt khoát cũng không lãng phí thời gian vào thực đơn.
“Cũng thế.”
“Được, xin hỏi ba vị muốn mấy phần chín?”
“Bảy phần.”
Người phục vụ gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Trình Ti Tư và Khâu Tân ngồi ở bên kia.
“Hai vị thì sao?”
Thật ra Trình Ti Tư còn chưa nghĩ ra ăn cái gì, nhưng mắt thấy cả ba bọn họ đều gọi thịt bò bít tết, cũng khép thực đơn lại.
“Tôi cũng muốn thịt bò bít tết.” Dừng một chút, nói: “Năm phần, cám ơn.”
Vừa gọi xong, Trình Ti Tư liền phát hiện Tiết Mẫn đối diện nhìn cô ngạc nhiên.
“Wow, Ti Tư, em thích ăn thịt bò còn có tia máu sao? Sẽ không cảm thấy khó nuốt trôi sao?”
Cô ấy ngạc nhiên như vậy, lại khiến Trình Ti Tư xấu hổ rồi, đỏ mặt lên, giải thích: “em cảm thấy ăn thịt bò bít tết còn có ít mùi máu tươi rất có dã tính nguyên thủy.”
“Có sao? Nhưng chị chỉ biết cảm thấy máu chảy đàm đìa, ợ, thật là vừa nghĩ tới đã không còn khẩu vị.”
Tiết Mẫn nói không có ý gì khác. Nhưng Trình Ti Tư nghe vào tai lại cảm thấy bản thân mình có phải là đã tỏ ra quá quái dị rồi không, nhếch miệng suy nghĩ xem có cần thay đổi không, không ngờ Khâu Tân ngồi bên cạnh nói chuyện …
“Tôi giống cô ấy, thăn Phi-lê (*) năm phần chín, ngoài ra thêm món thịt nguội, một bình trà thơm tuyết lê, cảm ơn.”
(*)Thăn Phi-lê (thăn nội, thăn chuột): một loại bít tết được chế biến từ phần thịt mềm nhất, ngon nhất, đắt nhất của thịt bò.
“Được, xin chờ một chút.” .
Sau khi nhân viên phục vụ đi, Tiết Mẫn nhìn Khâu Tân đối diện khó hiểu.
“Anh cả Nút Áo thích ăn thịt bò bít tết từ bao giờ rồi? Còn năm phần chín, anh ăn quen sao?”
Khâu Tân liếc cô ấy, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Em muốn mời khách?”
“Không không” khoát tay liên tục, vội vàng phủ nhận, “Ha ha, anh cả anh nghĩ nhiều, sao em có thể tranh hóa đơn với anh chứ.” Nói đùa sao, mấy ngày qua vì đẩy nhanh tốc độ, cả phòng làm việc đều phải ở lại làm thêm giờ, bọn họ sắp mệt chết rồi, thật vất vả hôm nay hơi có chút thành quả, làm sao có thể sẽ bỏ qua lời chủ động muốn mời khách của người nào đó được chứ.
Khâu Tân liếc xéo cô một cái, lười nhiều lời. .
Đợi một lát, đồ của bọn họ đều được đưa lên bàn. Mấy ngày nay Tiết Mẫn đói thảm rồi, cũng không khách khí, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn từng miếng to, Đổng Vần Bạch và Tần Dịch Bác ngồi ở bên người cô mặc dù không ăn ngang nhiên như cô, nhưng nhìn ra được thật sự là đói bụng, cúi đầu tự lo ăn của mình.
Trình Ti Tư ngủ cả ngày, bụng cũng sớm trống rỗng, cầm dao nĩa, cắt một miếng thịt ăn, cảm giác miếng thịt mềm mềm tức khắc khiến cô cảm thấy tâm tình khoan khoái, lại cắt miếng thứ hai bỏ vào miệng. Trong lúc vô tình liếc nhìn Khâu Tân bên cạnh, Trình Ti Tư phát hiện khay thịt bò trước mặt anh thế mà lại chưa hề được động.
“Khâu học trưởng, anh không ăn sao?”
Nhìn Khâu Tân chỉ cúi đầu uống canh cho có lệ và ăn chút ít điểm tâm tặng kèm, ngược lại thịt bò bít tết bị anh đẩy sang một bên, Trình Ti Tư rất là kỳ quái.
Khâu Tân dùng khăn giấy lau tay, lười biếng bưng một chén trà tựa vào tay vịn ghế sô pha, tùy tiện đáp một tiếng.
“Ừ.”
“Không có khẩu vị?”
“Ừ.”
“Ơ, là không thích năm phần chín?”
“Ừ.”
“Vậy sao anh còn gọi làm gì?”
Trình Ti Tư buồn bực. Khâu Tân nâng mí mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh l