
Tác giả: Song Tử
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 1342351
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2351 lượt.
Rin nghĩ về bác sĩ Quốc Toàn mà cười nham nhở với Pi
- Không được mời hắn ta, mình không thích gặp hắn. - Pi đanh lại khi nghe Rin nói
- Cậu cho anh ấy cơ hội đi, anh ấy có vẻ là người tốt. - Rin thật lòng muốn bạn mình hạnh phúc.
- Cậu thấy tốt thì cậu đi mà cho, ở đời ai lại đi đeo đuổi một phụ nữ đang mang thai cơ chứ. - Pi tru tréo khi nghĩ về anh chàng bác sĩ kì lạ.
- Vì vậy mình mới cảm thấy anh ấy là người tốt. Hôm nay mời anh ta đến nhà là muốn cho cậu và anh ấy cơ hôi. - Rin nhìn về phía Pi nói
- Tuỳ cậu, nói trước là mình không bao giờ qua lại với anh ta đâu. - Pi khẳng định.
Rin mỉm cười rồi sau đó một mình đến siêu thị mua một vài nguyên liệu để làm món ăn mà đãi Trần Hậu và bác sĩ Toàn. Phía sau cô là vài người mặc áo đen cứ thế mà đi theo, đó là người do Trần Hậu phái tới từ xa mà bảo vệ Rin để phòng khi Tố Uyên lại ra tay nham hiểm hại Rin. Cô tung tăng vui vẻ đi lựa hết thứ này đến thứ khác nhưng lại cố tình không mua một số nguyện liệu.
Chiều, Trần Hậu cùng Quốc Toàn không hẹn mà gặp trước cổng biệt thự hoa hồng trắng mà bấm chuông. Trong nhà Rin ra ngoài mở cửa đón tiếp hai vị khách quý.
- A, hai anh cùng nhau đến sao? - Rin tươi cười đón tiếp.
- Không phải. - Cả hai cùng nhau trả lời.
- Haha, hai anh cùng nhau hẹn nói sao? - Rin trêu chọc.
- Không phải. - Lại cùng nhau nói.
Rin nhìn thấy Trần Hậu và Quốc Toàn nhìn nhau mà ôm bụng cười. Nhìn thấy nụ cười tươi của Rin trong lòng Trần Hậu an tâm phần nào, cô gái này đã trải qua bao nhiêu đau khổ như vậy, dù biết có thể nụ cười kia chỉ là tạm thời hoặc do cô ấy cố làm như vậy cho mọi người an tâm.
- Không mời chúng tôi vào nhà sao? - Quốc Toàn thấy Rin cười mà lên tiếng vui vẻ.
- À vâng, mời hai anh vào nhà. Tôi và Pi đang chuẩn bị. - Rin mời hai vị khách quý vào nhà.
- Hà My, chỉ cần làm vài món đơn giản không cần phải cầu kì quá. Cô vẫn còn không khoẻ mà. - Trần Hậu lo lắng nói.
- Tôi không sao đâu, tôi đã ổn thật rồi mà. - Rin cười nhẹ mà nói.
Cả ba người bước vào thì nhìn thấy Pi đang dưới bếp xào nấu mồ hôi đã lấm tấm, Quốc Toàn vội chạy đến mà nói.
- Ấy sao lại để người mang thai làm những việc này. Cô mau ra ngoài nghĩ ngơi tôi sẽ làm thay cô.
- Anh là khách của Rin sao có thể làm được. Tôi không sao cả. - Pi lạnh lúng đáp.
- Quốc Toàn nói đúng đó, mình đã bảo cậu cứ ở ngoài phòng khách nghĩ ngơi thế mà cậu cứ chen vào đây. - Rin nói
Trần Hậu không nói gì chỉ im lặng ngồi trên ghế.
- A chết, mình quên mua nấm rồi. Món lẩu nấm mà thiếu nấm thì ra làm sao nữa. - Rin bỗng hô to.
- Cái gì, cậu bảo nấu lẩu nấm mà lại không mua nấm là sao. - Pi bất ngờ quay sang nhìn Rin.
- Mình mua nhiều thứ quá, cứ nghĩ là đã mua rồi. - Rin tỏ vẻ áy náy.
- Bây giờ đi mua vẫn còn kịp. - Pi nói nhìn về phía 3 người còn lại.
- Đúng đó, anh Hậu đi mua nhé. - Rin quay về phía Trần Hậu nháy mắt.
- Không được, thân phận của tôi không tiện đến những nơi đó. - Trần Hậu hiểu ý từ chối.
- Để tôi đi cho. - Quốc Toàn xung phong.
- Nhưng anh đâu có biết đường. - Rin tỏ ra lo ngại.
- Được rồi, cậu ở nhà canh nồi nước dùng. Mình sẽ đi nhanh rồi về. - Pi vừa nói vừa lườm Rin.
- Không được, cậu đi một mình rất nguy hiểm. Hay thế này, bác sĩ Toàn sẽ đưa cậu đi nhé.- Rin cười hì hì nói.
- Được, tôi thấy vậy cũng tốt. - Quốc Toàn vui mừng nói
- Cậu cố ý quên mua nấm. - Pi đúng thật rất thông minh.
- Cậu nghĩ gì vậy? - Rin nhảy dựng lên mà nói.
- Cậu cứ nhớ đó nghe Rin, mình sẽ xử tội cậu sau. - Pi nói rồi cùng bác sĩ Quốc Toàn.
Trong nhà chỉ còn lại Trần Hậu và Rin, từ khi Pi ra ngoài nét mặt của Rin cũng trùng xuống. Cô cứ thế mà im lặng tập trung vào nồi nước lẫu, sợ phải nói gì đó với Trần Hậu.
- Cô thật sự không sao? -Trần Hậu đột nhiên lên tiếng.
- Tôi có việc gì sao? - Rin trả lời
- Không có gì thì tốt. Cô đã thật sự quyết định rồi thì tốt.
- Ý anh nói về Minh Trí sao?
Trần Hậu im lặng.
- Tôi và anh ấy bây giờ còn là gì đâu mà quyết định. Từ trước đến nay anh ấy vẫn không hề yêu tôi dù có mất trí nhớ hay trước kia. - Rin chợt buồn
- Thiếu gia rất yêu cô. - Trần Hậu nhìn Rin mà nói
- Điều gì làm anh nói như vậy? - Rin cười nhẹ vì nghĩ Trần Hậu an ủi mình.
- Cái hôm mà Trịnh lão bắt cóc cô, thiếu gia đã đến cứu cô nếu thiếu gia không yêu cô thì cậu ấy đã không đến mà mặc kệ. - Trần Hậu buồn bả nói
- Không thể nói anh ấy đến cứu tôi là anh ấy đã từng yêu tôi? Anh cũng rất nhiều lần cứu tôi, không lẽ tôi liền nghĩ anh yêu tôi sao? - rin vừa nói dứt liền thì liền che miệng lỡ lời nhớ đến lời Pi từng nói.
- Tôi không phủ nhận việc có tình cảm với cô. Nhưng tôi biết vị trí của mình, thiếu gia yêu cô là sự thật, những chuyện vừa qua là do Tố Uyên gây ra, con người cô ta thật rất nham hiểm và ác độc. Cô an tâm để Minh Trí bên cạnh cô gái đó sao, sáng mai 9h họ sẽ bay sang Pháp.
- Vì sao anh cứ nói anh ấy yêu tôi trong khi sự thật rằng Minh Trí từ đầu đến cuối chỉ có hình bóng cô ta mà thôi, họ đi đâu tôi mặc kệ.
- Tôi chưa bao giờ lừa