Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhím Con, Em Đừng Sợ!

Nhím Con, Em Đừng Sợ!

Tác giả: Hoàng Phủ Vũ Nguyệt

Ngày cập nhật: 03:42 22/12/2015

Lượt xem: 134525

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/525 lượt.

gặp mặt lần đầu tiên nhưng từ khi hắn bày tỏ tình cảm với cô thì vô cùng dịu dàng, chu đáo không bao giờ làm cô phiền lòng. Hắn cẩn thận che chở cho cô, làm cô quên đi những nỗi đau trong quá khứ. Còn có mũi hắn thật là cao nha, đôi môi cũng thật hấp dẫn. Cô khẽ đưa ngón tay lên lướt dọc qua gò má hắn, nhẹ nhàng vuốt ve từ hàng lông mày đến sống mũi rồi tới đôi môi kia. Cô không kìm được mà nhướn người lên hôn trộm hắn một cái.
Sau đó, cô lập tức kéo chăn lên che kín mặt không dám nhìn người bên cạnh, sợ hắn phát hiện ra việc mình vừa làm. Nhưng chờ một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, cô khẽ len lén hé đôi mắt ra thì thấy hắn vẫn ngủ say như chết.
Qúy Linh bĩu môi, cô cảm thấy không vui chút nào. Thật là mất hứng, cô chuẩn bị xuống giường thay quần áo.
Một bàn tay vươn lên vòng qua eo cô, kéo cô trở về. Qúy Linh giật mình, la lên một tiếng nhắm mắt lại. Cô chợt nghe có một tiếng cười khẽ, rồi một giọng nói khàn khàn vang lên: “Sao thế, đánh lén anh xong rồi muốn chuồn mất à?”
“Anh… anh sao có thể… như thế được.” Qúy Linh như không tin vào mắt mình hỏi Lâm Dương.
Ngay sau đó, trời đất như đảo lộn, chớp một cái cô đã bị đè ở dưới. Còn người ở trên thì vô cùng hưng phấn: “Sao lại không chứ, chỉ cần là em thì bắt anh làm bao nhiêu lần cũng không đủ.” Hắn vừa dứt lời, quả thật đã bắt tay vào làm rồi.
Qúy Linh khóc không ra nước mắt.
Lần thứ hai tỉnh lại đã gần giữa trưa, Qúy Linh mệt mỏi ngồi dậy, cô nhìn sang bên cạnh rồi thở phào một hơi. Thật là may quá, Lâm Dương không có ở đây. Qúy Linh thầm cảm tạ trời đất và hỏi thăm tổ tông mười tám đời của hắn. Thật là mệt chết cô mà, sáng nay hắn lại ăn cô thêm ba lần nữa, đúng là thú tính.
Qúy Linh vừa làu bàu vừa vào phòng tắm, cô muốn ngâm mình trong nước ấm. Cả người cô cứ như mới chạy bộ 5000 km vậy, nhức mỏi quá.
Vừa bước vào phòng tắm, Qúy Linh đã thấy có một bồn nước ấm đang chờ cô. Cô không khỏi vui mừng, chạy ngay vào đó mà ngâm mình. Thật là thoải mái mà, xem ra tên kia cũng còn tính người, cũng biết chuẩn bị nước cho cô tắm.
Qúy Linh còn muốn ngâm mình lâu thêm một chút nhưng bụng đói cồn cào đã kháng nghị với cô. Thế là cô luyến tiếc bước ra ngoài phòng tắm, thay một bộ đồ sạch sẽ rồi xuống lầu tìm đồ ăn. Ý chết, còn bảo bối nữa, sáng giờ cô chưa cho con bé ăn, chắc nó đã đói lắm rồi mà sao cô lại không nghe thấy tiếng con bé khóc đòi ăn vậy? Qúy Linh ba chân bốn cẳng chạy một mạch xuống dưới.
“Y… A… A” Vừa vào phòng ăn cô đã nghe thấy tiếng con gái bảo bối vui vẻ nói chuyện. Con bé đang được Lâm Dật bế trên tay, hai bàn tay nhỏ xíu mũm mỉm không ngừng quơ về phía trước như muốn bắt lấy vật gì đó.
“Thật là đáng yêu quá đi.” Lâm Dật vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của bé, không kìm được hôn lên gò má phúng phính một cái.
Đột ngột bị hôn nhưng đứa bé không hề khóc rung lên mà còn cười rất vui vẻ, bàn tay nhỏ xíu lúc nó y đã bt được ngón tay của Lâm Dật thế là nhất quyết không chịu buông ra. Lâm Dật nở nụ cười khổ: “Bảo bối , bỏ tay anh ra đi, nếu không làm sao anh cho em uống sữa được.”
“Ứ… ứ…” Hai hàng lông mày nhỏ nhen của đứa bé cau lại muốn nói: không muốn, em muốn nắm tay anh.
Qúy Linh thở dài chán nản, con gái cô không ngờ cũng biết chọn người đẹp trai để mà làm nũng chứ. Cô tiến tới muốn ôm lấy con bé nhưng…
“Oa… oa… oa…” Đứa bé khóc rống lên không chịu rời đi, Qúy Linh không biết là nó bị làm sao. Cô thử đút muỗng sữa cho nó, nó liền thè ra không chịu uống. Cô kiểm tra xem nó có làm bậy hay không thì tã của nó hoàn toàn sạch sẽ.
Qúy Linh không biết phải làm thế nào thì lúc này Lâm Dật đã bế bảo bối lên, nhẹ nhàng nói: “Ngoan nào, không khóc.”
Đứa bé lập tức nín khóc ngay chỉ còn thút thít vài tiếng. Bảo bối khóc làm cho cái mũi nhỏ nhắn và vành mắt đỏ ửng lên, Lâm Dật đau lòng không thôi. Cậu lấy tờ khắn giấy lau khô nước mắt cho bảo bối rồi đút từng muỗng sữa cho nó: “Bảo bối, ngoan nha, uống sữa thì mới mau lớn được, lớn rồi thì anh sẽ dẫn em đi chơi.”
Không biết đứa bé sơ sinh nghe có hiểu lời cậu bé nói không nhưng từng muỗng sữa đã được uống hết. Qúy Linh đứng bên cạnh ngơ ngác không thôi cho đến khi có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai cô.
“Xem ra con gái không cần em nữa rồi, nhưng đừng buồn, còn có anh nữa mà.” Lâm Dương vừa nói vừa ôm cô vào lòng.
Qúy Linh thật là tủi thân mà, con gái không cần cô nữa mà chỉ cần anh trai của nó thôi.
“Anh rất cần em đó, em muốn anh chứng minh không?” Lâm Dương vừa nói vừa thổi hơi nóng vào tai cô. Ngữ điệu cực kỳ mờ ám.
Qúy Linh bực bội nhéo vào hông hắn một cái: “Em đói bụng rồi, anh đừng có ở đó mà giở trò nữa.” Nói rồi Qúy Linh đi thẳng đến chỗ để thức ăn mà không thèm nhìn Lâm Dương nữa.
Lâm Dương phì cười, cô gái nhỏ của hắn cũng biết ghen tỵ và giận dỗi nữa chứ. Thật là đáng yêu mà.
Mười giờ tối, phòng làm việc của Lâm Dương vẫn còn sáng đèn, hắn đang cần mẫn chăm chỉ chuẩn bị cho sự kiện trọng đại.
“Ba già, chuẩn bị xong chưa? Thật là lâu lắc!” Lâm Dật nhàm chán ngồi trên ghế, cậu vừa xem một cuốn sách dinh dưỡn


Old school Swatch Watches