
Tác giả: Hoàng Phủ Vũ Nguyệt
Ngày cập nhật: 03:42 22/12/2015
Lượt xem: 134538
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/538 lượt.
uá khứ, hãy để nó trôi qua đi.”
“Em… không biết có làm được không?” Qúy Linh tự ti nói.
Lâm Dương vuốt ve đầu cô và nói: “Không phải sợ, anh sẽ giúp em, chỉ cần anh còn sống một ngày thì anh sẽ che chở cho em một ngày. Nếu anh mất rồi thì còn Tiểu Dật, em sẽ không phải sợ điều gì hết.”
“Không, nếu anh chết, em cũng không muốn sống tiếp.” Qúy Linh chợt vùng ra khỏi vòng tay hắn. Cô kích động nói.
Lâm Dương bất ngờ trước hành động của cô. Hắn chỉ mong cô sẽ có một chút để ý đến hắn chứ không dám cầu mong là cô sẽ yêu hắn. Cô nói vậy thì hắn có thể tham lam nghĩ rằng cô đã yêu hắn không?
“Em yêu anh, Lâm Dương. Cho nên, vì em, anh phải sống thật lâu mới được.” Qúy Linh vòng tay qua cổ hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói.
Ngay lúc này đây, Lâm Dương thầm cảm ơn ông trời vì đã mang cô đến bên hắn: “Được, anh sẽ nghe lời em.” Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Đêm nay thật là ấm áp.
Sáng hôm sau, tất cả báo chí đều đưa tìn về gia đình Bùi gia bại hoại như thế nào. Bùi Dập Viễn, Đinh Tư Bình, Bùi Ngân Diệp đều bị cảnh sát bắt giữ và chờ ngày ra tòa lãnh án. Còn Bùi Ngân Tuyết, từ một thiên kim tiểu thư phóng đảng giàu có bây giờ chỉ còn lại tay trắng. Cô ta không thể chịu nổi đả kích này mà phát điên.
Qúy Linh nhìn chăm chú vào tờ báo trên tay, không nói gì. Lâm Dương ngồi kế bên cô, chờ nghe cô nói một điều gì đó. Nhưng không, không có bất kỳ một câu bàn luận nào.
Lâm Dương chờ nửa ngày trời mà không thấy cô nói gì, hắn không chịu nỗi nữa nên cất tiếng hỏi: “Em… em có muốn tố cáo mấy người đó không?”
Qúy Linh không nói gì cả, cô bước lại gần cửa sổ nhìn Lâm Dật đang đẩy bảo bối đang nằm trong xe nôi đi dạo, khóe miệng cô nâng lên nụ cười mãn nguyện.
“Không cần nữa, cũng như anh nói, quá khứ không còn quan trọng, bây giờ em có anh, có Tiểu Dật, có bảo bối, như vậy là em đã mãn nguyện.”
Lâm Dương hiểu là cô đã bỏ được bóng ma ám ảnh trong lòng, cô không muốn nhắc đến nó thì hắn sẽ không nói đến. Hắn có cô, có gia đình này, như thế đã đủ rồi.
Lâm Dương vòng tay qua eo cô từ phía sau, hai người cùng nhau ngắm nhìn hai đứa trẻ hồn nhiên cười đùa với nhau. Ánh hoàng hôn từ từ ló dạng, trái tim cô tràn ngập sự ấm áp. Và cô cũng chỉ cần có thế.
Hết