
Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!
Tác giả: Đông Bôn Tây Cố
Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015
Lượt xem: 1341723
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1723 lượt.
ớc kia dù sao vẫn có thể mỉm cười đối đáp với tất cả các khách hàng khó chơi, dễ dàng giải quyết tất cả vấn đề, cho dù trong lòng đem người nào đó mắng đến chết, khi đối mặt anh ta còn có thể vẻ mặt tươi cười, khẩu thị tâm phi [1'>, có bản lĩnh hạng nhất về làm bộ làm tịch, làm sao đối mặt với Cố Mặc Hàm đều không có tác dụng vậy.
Tần Vũ Dương cảm thấy tiếp tục bàn vấn đề này cũng không ra cái gì, cô chào tạm biệt chuẩn bị rời đi. Đi tới cửa, quỷ thần xui khiến thế nào lại quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Mặc Hàm, anh vẫn còn vẻ mặt thờ ơ, nhìn thấy cô quay đầu lại, thì đôi mắt hoa đào của anh còn nháy mắt cô một cái, mặt mày như mùa xuân, rồi lại cười đến trong trẻo chân thật.
Tim Tần Vũ Dương như lạc mất một nhịp, trong lòng mắng câu yêu nghiệt, lập tức ra khỏi cửa.
Cố Mặc Hàm thấy cửa phòng làm việc nặng nề bị đóng lại, anh rốt cục cười thành tiếng.
Mãi cho đến khi Tần Vũ Dương trở lại phòng làm việc, như còn đang đi vào cõi thần tiên. Cô cảm thấy Cố Mặc Hàm bây giờ với năm năm về trước có sự bất đồng rất lớn, hồi đó anh đi học khi nào thì lại khoe khoang vẻ đẹp của mình như vậy? Khi anh hận nhất người khác nói mắt hoa đào của anh, và dáng vẻ của ngày hôm nay thì như một trời một vực. Tần Vũ Dương phải cảm thán, đất nước tư bản quả nhiên sẽ làm cho con người biến chất ah.
___________________
Chú thích:
[1'> Khẩu thị tâm phi: nghĩ một đằng nói một nẻo.
Đấu thầu
Tần Vũ Dương xoa xoa mí mắt phải vẫn còn đang nhảy, trong lòng bực bội bất an. Năm năm trước cô và Triệu Tịch Vũ bởi vì Cố Mặc Hàm mà có cùng xuất hiện, năm năm sau, lại vì Cố Mặc Hàm mà các cô gặp lại, hai cô thật đúng là hữu duyên!
Tần Vũ Dương vẫn duy trì trạng thái ngây ngây ngô ngô đến hết giờ làm, sau khi hết giờ làm Tần Vũ Dương vừa ra khỏi thang máy, thì đã thấy trong đại sảnh có một người đẹp giới tri thức đang đợi cô. Sau đó, cô chờ mí mắt không nhảy nữa. Tần Vũ Dương mới rõ, cô cuối cùng cũng phải kết thúc.
“Học tỷ, nếu như chị có thời gian tôi muốn cùng chị nói chuyện một chút.” Triệu Tịch Vũ mở miệng trước.
“Nếu tôi nói không tiện thì sao ?” Tần Vũ Dương mỉm cười trả lời cô ta.
Tần Vũ Dương phải thừa nhận rằng, Cố Mặc Hàm có thể trong thời gian thật ngắn trở thành người mới nổi có quyền có thế [1'>, điều này cùng với năng lực thủ đoạn của anh là không thoát khỏi mối liên quan. Mấy năm nay anh đã cởi xuống lớp áo ngoài ngây ngô, từ từ tích lũy năng lượng, đầu óc cơ trí, thủ đoạn ngoan độc, bụng dạ thâm sâu, cùng với ngoại hình xuất chúng càng làm cho anh nổi bật hơn giữa những người cùng lứa tuổi, trở thành nhân trung chi long [2'>. Chỉ tiếp xúc trong thời gian ngắn của ngày hôm nay, đã làm cho cô hiểu đầy đủ những đánh giá của những nhân vật trong giới công nghiệp là cỡ nào chính xác.
Mọi người trong nghề nói, Cố Mặc Hàm của Phong Hoa là một mẫu người gặp thần sát thần gặp phật sát phật. Anh như Hùng Ưng bay lượn trên bầu trời, quan sát núi sông, tìm kiếm mục tiêu, một khi phát hiện mục tiêu, bất ngờ hành động [3'>, tấn công lúc không phòng bị [4'>, một chiêu trí mạng, đánh đâu thắng đó.
Kỳ thật cẩn thận nghĩ lại cũng thấy hợp lý, ở cái quốc gia tư bản đó ăn thịt người cũng không nhả xương nếu không làm được những điều này chỉ sợ sớm đã không trở về được.
Cố Mặc Hàm, Mặc Hàm, Mặc Hàm…
Tần Vũ Dương nằm ở trên giường, trong đêm tối trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Khi con người ở đêm khuya yên tĩnh lúc nào cũng thích ngẫm nghĩ cùng suy tư. Trong đầu Tần Vũ Dương không tự giác bắt đầu nhớ lại Cố Mặc Hàm lúc trẻ cùng với cảnh tượng ban ngày lúc gặp anh, hai khuôn mặt chồng lên nhau rồi lại tách ra, tách ra rồi lại chồng lên tiếp, tuần hoàn vô tận. Mà cô lại ép buộc bản thân không được nghĩ nữa, phải nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Cô cảm giác mình trong đầu có một sợi dây, hai phe đang tiến hành giằng co nhau, mà sợi dây kia lập tức sẽ bị đứt.
Sáng hôm sau lúc chải tóc thì nhìn thấy trên lược một nhúng tóc, Tần Vũ Dương rốt cục ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu vẫn tiếp tục mất ngủ như vậy, cô sẽ biến thành người hói đầu mất.
Cô xin nghỉ buổi sáng, đi tới bệnh viện.
Khi Lâm Thanh Dương nhìn thấy em gái, thì cô đang kiểm tra bệnh. Cô thấy Lâm Vũ Dương đang đứng ở trước một phòng bệnh nhìn vào trong, nhìn hết một lượt lúc đang muốn nhìn một phòng bên cạnh, thì tiếp đó nhìn thấy cô.
“Chị!”
“Em tới bệnh viện làm gì? Bị ốm? Nơi này là khoa phụ sản mà.”
“Chị, chị khai cho em chút thuốc ngủ đi!”
“Ngủ không ngon? Thuốc ngủ không thể tùy tiện uống, dùng nó không tốt cho sức khỏe, em trước khi ngủ uống ít sữa sẽ trợ giúp giấc ngủ.”
“Vô dụng, em đều thử qua. Cả một tuần nay em ngủ không ngon, chị xem mắt em thâm quầng rồi này! Còn nữa em rụng rất nhiều tóc, cứ như vậy em cũng sẽ chết trẻ đó.”
Lâm Thanh Dương không chịu nổi sự nhõng nhẽo của cô em gái này, khai cho nó vài viên để yên chuyện.
“Mười viên?”
“Em muốn bao nhiêu, loại thuốc này vốn có giới hạn, không thể khai nhiều được.”