XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đông Bôn Tây Cố

Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015

Lượt xem: 1341670

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1670 lượt.

là người đầu tiên trong lòng anh, không phải là người đầu tiên nắm tay anh, không phải là người đầu tiên ôm anh, không phải là người đầu tiên hôn anh, nhưng em không để ý, nếu anh không muốn chia tay, em cũng không từ bỏ. Nhưng mà anh đã bỏ qua tình cảm của chúng ta trước, là anh xoay người trước, vậy em cũng sẽ không ở chỗ này chờ anh nữa.
Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời nói những lời này với anh, cũng là một lần cuối cùng.
Em tại sao có thể tranh giành được với một người chết cơ chứ?
Cố Mặc Hàm, em không bao giờ nữa muốn nhìn thấy anh nữa.
Chúng ta, chia tay đi.”
________________________
Chú thích:
[1'> Câu thơ này trong Kích cổ – Bội Phong – Kinh Thi ( Người dịch: Tạ Quang Phát)
Lúc tử sinh hay khi cách biệt
Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi
Cầm tay nàng hẹn mấy lời
Sống bên nhau cho đến bạc đầu
[2'> Nhất cổ tác khí: Câu này là một câu thành ngữ có nghĩa là làm việc gì cũng còn hăng hái tiến lên, nhân lúc hăng say nhất thì làm một mạch cho xong.
[3'> Thân kinh bách chiến: có nghĩa là tự mình trải qua quá rất nhiều lần chiến đấu, kinh nghiệm phong phú.
[4'> Khổ đại cừu thâm: rất khổ cực, cừu hận cũng rất sâu






Tình không biết bắt đầu tự lúc nào, chỉ biết hướng về một người mà yêu say đắm. [4'>
Tần Vũ Dương nói xong, nước mắt xoay chuyển thật lâu trong vành mắt rốt cục cũng rơi xuống, sau đó nhìn Cố Mặc Hàm một lần cuối, xoay người rời đi. Cố Mặc Hàm nhìn Tần Vũ Dương dứt khoát xoay người rời đi, bóng lưng cô đơn hiu quạnh. Anh bỗng nhiên hoảng hốt. Anh nhớ mỗi lần khi đưa Tần Vũ Dương trở về ký túc xá, cô sẽ quay đầu lại liếc anh một cái rồi mới đi tiếp, thế nhưng lần này cô thật sự sẽ không quay đầu lại.
Trong năm năm xa cách này, mỗi khi Cố Mặc Hàm nhớ tới chuyện ngày đó, tim đều đau đến thở không nổi, anh không biết Tần Vũ Dương mang theo tâm trạng như thế nào nói ra những lời này, từ trong những lời này anh cảm nhận được sự dứt khoát cũng như oán hận của Tần Vũ Dương.
Trong những ngày cuối cũng ở đại học cuộc sống vẫn như nước chảy, Cố Mặc Hàm rất ít nhìn thấy Tần Vũ Dương ở sân trường, cho dù gặp được cô cũng là nhìn không chớp mắt, chỉ gặp thoáng qua mà thôi.
Chuyện đêm hôm đó truyền đi đầy trời, sau đó Tần Vũ Dương và Cố Mặc Hàm, còn có Triệu Tịch Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết, chỉ là không thấy người con gái dịu dàng kia bên cạnh Cố Mặc Hàm nữa, vương tử như đắm chìm trong gió xuân cũng trầm mặc trong thời gian dài, về phần Triệu Tịch Vũ cô ta bắt đầu đi theo sau Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm nhìn thấy cô nhiều khi chỉ là trầm mặc không nói.
Người theo đuổi cô nối dài không dứt, nhưng đều bị cô từ chối khéo, cứ như tằng kinh thương hải nan vi thủy [3'>.
Trong thời gian này, vẫn không tránh khỏi nghe được tin tức về Cố Mặc Hàm, nghe nói anh ở Mĩ rất tốt, nghe nói Triệu Tịch Vũ sau khi tốt nghiệp cũng đi Mĩ, nghe nói. . . . . .
Tần Vũ Dương của hiện tại có một mặt nạ hoàn hảo, một trái tim không thể xuyên thủng.
Khi Tần Vũ Dương phục hồi lại tinh thần, thì nước trong bồn tắm đã lạnh rồi, cô đứng dậy lau khô người, lên giường đi ngủ, vẫn còn khó ngủ. Trên đời này chuyện mệt mỏi nhất, chớ có trơ mắt nhìn tim mình tan vỡ, rồi còn phải tự mình động thủ đem nó ghép lại.
Lúc này, trong khu dân cư cao cấp của thành phố C, Cố Mặc Hàm đứng trước cửa sổ sát đất tại phòng khách, cầm trong tay một ly rượu, thỉnh thoảng lại lấy tay vuốt ve miệng ly.
Phòng khách một mảnh tối đen, chỉ có ánh đèn bên ngoài rọi vào.
Không hổ là khu dân cư cao cấp, từ trên tầng 16 nhìn xuống, có thể thấy toàn bộ cảnh đêm của thành phố, ánh đèn rực rỡ.
Cố Mặc Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, môi mím thật chặt, ánh mắt tĩnh mịch.
Qua nửa ngày, mới lấy di động ra, ngón tay thon dài không hề dừng lại nhấn xuống một dãy số, chợt dừng lại, sau đó thở dài một cái, vung tay lên ném di động tới trên ghế sa lon.
Hôm nay, muộn như vậy rồi anh có còn đủ tư cách quấy rầy cô không?
Buổi họp mặt bạn học hôm nay sẽ gặp Triệu Tịch Vũ, anh cũng không nghĩ đến.
Năm đó anh từ bỏ việc được giữ lại nghiên cứu sinh để đi Mĩ, thầy hướng dẫn là một giáo sư nổi tiếng yêu cầu khắc khe. Ban đầu Cố Mặc Hàm bận rộn quen với hoàn cảnh, bận rộn làm quen bạn bè mới, bận rộn học tập, bận rộn làm thí nghiệm, từ từ, năng lực và tài hoa của anh bộc lộ hết, nhận được sự khen ngợi của giáo sư và bạn học, phối với vóc người cao to rắn rỏi và ngũ quan đẹp trai bức người trên người anh, duyên khác phái của anh ở nước ngoài lại càng tốt.
Người khác sẽ hỏi anh, tại sao không chấp nhận các cô ấy. Cố Mặc Hàm nói, tôi có bạn gái rồi, chỉ có điều, chúng tôi đã chia tay. Khi anh nói những lời này trong đầu sẽ hiện lên khuôn mặt tươi cười của Tần Vũ Dương, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, hốc mắt ửng đỏ.
Chờ sau khi tất cả mọi thứ đều như ý muốn, anh bắt đầu nhớ, nhớ quê hương ở bờ bên kia đại dương, nhớ H Đại, nhớ bạn học bạn bè và người thân, còn có, nhớ điên cuồng Tần Vũ Dương.
Trong cái đêm chia tay với Tần V