
Tác giả: Đông Bôn Tây Cố
Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015
Lượt xem: 1341758
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1758 lượt.
n không sánh bằng người đẹp? Cậu đến đi, đến đây anh em tìm cho cậu một cô còn xinh hơn.”
“Nhảm nhí! Tớ đang ở nhà cụ ông bên này.” Cố Mặc Hàm thay đổi tư thế trả lời.
“Vậy cậu cứ tới đây!” Lý Thanh Viễn kiên trì nói không ngừng nghỉ một đống dù có muốn hay không muốn.
Cố Mặc Hàm thực không chịu nổi: “Rồi, tớ đi! Chờ đó! Cái cậu Đường Tăng!”
__________________
Chú thích:
[1'> Tu sinh dưỡng tức: gìn giữ, gia cố cho lớn mạnh.
[2'> Sanlitun (Trung Quốc: 三里屯; bính âm: Sānlǐtún) là một khu vực quận Triều Dương, Bắc Kinh có chứa nhiều quán bar đường phố phổ biến và các cửa hàng quốc tế.
Sanlitun Bar Street phân phối tổng cộng 80 quầy bar. Theo số liệu thống kê, Sanlitun trong vòng bán kính một km tập trung tại Bắc Kinh cho hơn 60% quán bar.
Khu vực đã được tái sinh gần như liên tục kể từ cuối thế kỷ 20 như là một phần của một dự án tái phát triển kinh tế trên toàn thành phố. Hiện tại chứa nhiều quán bar và câu lạc bộ phổ biến với cả người nước ngoài và người dân địa phương cũng như các cửa hàng tên thương hiệu quốc tế như American Apparel, Apple Inc và Adidas. Điều đáng chú ý cho nơi cư trú các cửa hàng Adidas lớn nhất thế giới. Trong những năm gần đây, trung tâm muasắmVillageđã trở thành một điểm đến phổ biến cho cả người nước ngoài và thanh niên Trung Quốc.
Sáu vị thiếu gia tề tụ
Cố Mặc Hàm đứng dậy mặc quần áo rồi rón rén ra cửa.
Sanlitun vẫn luôn là nửa đêm nhạc Rock sôi động nhất, là thần thoại trong những quán bar không có tuổi, đẹp đẽ quyến rũ, dùng ánh đèn cám dỗ cùng âm nhạc khuấy động sự nhiệt tình của người ta. Tại nơi xa hoa truy lạc Cố Mặc Hàm trong tiếng âm nhạc điếc tai tìm được bọn họ.
“Nhóc Cố, cậu đến rồi, tớ chờ cậu nửa ngày rồi đó.” Lý Thanh Viễn vừa nhìn thấy anh liền nhảy đến.
“Tớ có thể không tới sao, cậu so với mẹ tớ đều nói dông dài.” Cố Mặc Hàm đi qua Doãn Đông Tuân ngồi xuống.
“Tốt! Quyết định vậy đi! Mai tớ sẽ nói chuyện với ông cụ nhà tớ.”
Cố Mặc Hàm nhìn bọn họ một lượt: “Đây là các cậu nói đùa, hay là thật dự định làm như vậy đó?”
“Đương nhiên là thật sự! Shit tớ ở Bắc Kinh này đã đủ rồi.” Mạc Sính Dã rõ ràng đã rất say.
“Chờ các cậu tỉnh táo rồi lại nói. Chuyện đó không gấp được.”
Khi một đám người ra khỏi quán bar thì trời cũng sắp sáng, sau khi Cố Mặc Hàm đem một đám ma men bọn họ lần lượt đuổi về nhà, tại quảng trường nhìn màn kéo cờ, tản đi mùi rượu, sau đó mua bữa sáng rồi mới về nhà.
Về đến nhà đưa bữa sáng cho người giúp việc, thì mới lên lầu tắm ngủ bù.
Sau đó bị tiếng điện thoại đánh thức, Cố Mặc Hàm vừa nhìn đồng hồ điểm hơn mười một giờ.
“Alô?” Trong giọng nói mang theo lười biếng.
“Ha ha, ông đây đã trở về!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói phấn khích.
“Hà Văn Hiên?” Cố Mặc Hàm bất ngờ mở mắt ra.
“Bingo! Đáp rất đúng, tớ quay về Bắc Kinh rồi, mọi người chuẩn bị đón tiếp tớ đi!” Sau đó liền cúp điện thoại.
Cố Mặc Hàm nhìn màn hình di động dần tắt, từ từ lộ ra mỉm cười.
Trong buổi chiều cuối thu thoáng đãng, mặt trời không kiêng nể gì mà chiếu rọi khắp nơi, ở trước quán cà phê bên đường, một chiếc dù che nắng có năm người đàn ông trẻ tuổi cao lớn đẹp trai đang ngồi, bọn họ ăn mặc cao cấp, cử chỉ tao nhã, trò chuyện vui vẻ, một bức tranh mỹ nam, thu hút người đi đường cứ liên tục liếc nhìn.
Bất ngờ trên đường một chiếc xe thể thao màu đỏ lao tới đây, trực tiếp phóng tới năm người đàn ông, sau đó bỗng nhiên dừng trước bàn cà phê, bánh xe và mặt đất phát ra tiếng ma sát rất lớn. Bước từ trên xe xuống là một người đàn ông, cặp kính râm thật to đeo trên mặt, ngũ quan thanh tú mang theo một chút nữ tính, vẻ mặt tươi cười, lộ ra hàm răng trắng đều.
Năm người đàn ông đang bình phẩm cà phê nhìn thấy anh ta đều lộ ra ý cười.
“Tớ nói, Hà Văn Hiên, cậu a rốt cục đã cam lòng quay về?” Doãn Đông Tuân mở miệng đầu tiên.
“Tớ nghĩ tớ là một người Trung Quốc, Đảng và nhân dân đào tạo tớ không dễ dàng gì, tớ học thành tài thì liền trở về thôi, cũng định vì xây dựng chủ nghĩa xã hội khoa học mà cống hiến một phần sức lực nhỏ bé của mình.” Hà Văn Hiên tháo kính râm ngồi xuống vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc nói.
Hà Văn Hiên cũng là cùng bọn họ lớn lên, về sau học đại học được một nửa thì chạy đến Mĩ học y khoa lâm sàng, Cố Mặc Hàm ở Mĩ năm năm vẫn cùng anh giữ liên lạc.
“Phốc ~” Tập thể năm người phun ra.
“Các cậu đây là ý gì? Được rồi, tớ là cảm thấy con gái Trung Quốc mới hợp khẩu vị của tớ, vì vậy tớ mới quay về.” Hà Văn Hiên vẻ mặt thất bại hoàn toàn biểu tình thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
“Quay về đã có dự định gì chưa?” Cố Mặc Hàm lau sạch cà phê trên người hỏi cậu ta.
“Còn có thể dự định gì nữa, đến bệnh viện thôi!” Hà Văn Hiên giơ tay gọi tách cà phê.
“Chúng tớ đang bàn bạc đây, tập thể đều đi thành phố C, nếu không cậu cũng cùng đi.” Lý Thanh Viễn nhìn cậu ta hỏi.
” Một đám các cậu cuối cùng cũng buông tha nhân dân thủ đô để đổi đi thành phố C hại nước hại dân à?” Hà Văn Hiên liếc mắt một lượt.
“