Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đông Bôn Tây Cố

Ngày cập nhật: 04:31 22/12/2015

Lượt xem: 1341763

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1763 lượt.

lãnh đạo thành phố họ Lý ở trên phát biểu đơn giản là chào đón Phong Hoa đến thành phố C thúc đẩy sự phát triển. Tần Vũ Dương ngầm bĩu môi, một đám người nhàm chán, thật sự là người nào đó trong triều làm được việc, thì chính phủ sẽ cử ra.
Phong Hoa tương đối liên quan đến nhiều ngành, cũng có mời những người của ngành khác, Tần Vũ Dương lướt một vòng, người cô biết cũng không nhiều mà cũng không ít.
Cố Mặc Hàm đứng ở trên sân khấu nhìn Tần Vũ Dương, cô mặc dù bên ngoài là nhiệt liệt vỗ tay, anh lại nghĩ trong lòng cô nhất định khịt mũi coi thường, cũng giống như lúc trước ở đại học một bên trong lòng đầy sùng kính nhìn giáo sư giảng bài, một bên ở dưới lầm bầm giáo sư già cổ hủ. Nghĩ tới đây, anh vốn là lịch sự mỉm cười biến thành nụ cười chân thành từ trong lòng, trong lúc nhất thời đèn flash lại nhấp nháy không ngừng.
Tần Vũ Dương dạo qua một vòng, cùng vài người quen biết hàn huyên vài câu, sau khi uống vài ly rượu, cô đã cảm thấy dạ dày của cô càng đau hơn. Cô lui lại trong góc phòng, nhìn Cố Mặc Hàm bị một đám người vây quanh, mặt mỉm cười, khi thì mở miệng, khi thì lắng nghe, luôn luôn là một bộ dạng bình tĩnh thoải mái, nghĩ cũng biết nội dung nói chuyện đến cỡ nào nhàm chán, Cố Mặc Hàm còn có thể duy trì một vẻ khiêm tốn như vậy thật sự là không dễ dàng, cô từ đáy lòng cảm thông anh.
Tần Vũ Dương mắt lạnh nhìn những người tâng bốc thay đổi hết nhóm này đến nhóm kia, thay đổi đủ mọi loại tán tỉnh người đẹp hết lượt này lại đến lượt khác, cảm thấy thời gian đã tới, liền đi về phía trước, cô đến đây mục đích chủ yếu là làm quen những người đứng đầu Phong Hoa. Sau này trong cùng một thành phố ngẩng đầu lên không thấy cúi đầu xuống thì gặp [3'>, ở trong địa bạn của bọn họ cũng rất cần giúp đỡ, mặc dù cô không muốn gặp Cố Mặc Hàm, nhưng Đằng Đạt cũng không phải là của cô.
Cô còn chưa mở lời, Thạch Lỗi liền cầu xin: “Này, Vũ Dương, nói chuyện với cô thì được, nhưng ngàn vạn đừng tỏ ra khuôn phép đó, cả tối nay tôi cười đến cứng nhắc rồi.” Năm người còn lại đều một biểu hiện đau khổ đến động lòng người.
Thạch Lỗi chỉ vào Tần Vũ Dương nói với bọn Hà Văn Hiên: “Đây là Tần Vũ Dương, là bạn học của tớ và nhóc Hàm, đã quen biết nhiều năm.” Sau đó đưa lưng về phía Tần Vũ Dương dùng khẩu hình miệng nói với bọn họ: “Là cái người thủ thân như ngọc đó.”
Mọi người đều đồng loạt vẻ mặt bừng tỉnh hiểu rõ, cẩn thận quan sát Tần Vũ Dương.
Thạch Lỗi ho nhẹ một tiếng, lại lần lượt giới thiệu Tần Vũ Dương: “Mạc Sính Dã, Lý Thanh Viễn, Hà Văn Hiên, Doãn Đông Tuân, đều là bạn thuở nhỏ của tôi cùng Cố Mặc Hàm, về sau tất cả mọi người đều là người một nhà!”
Tần Vũ Dương lần lượt bắt tay cũng không chú ý tới Thạch Lỗi sử dụng cụm từ “Người một nhà”, mà sắc mặt Cố Mặc Hàm lại có chút khó coi.
Tần Vũ Dương nhìn bọn họ ở khoảng cách gần, bộ dạng sáu người bọn họ cũng rất được, Mạc Sính Dã khí phách, Lý Thanh Viễn thanh tú, Hà Văn Hiên nhã nhặn, Doãn Đông Tuân trầm ổn, Thạch Lỗi như ánh mặt trời, Cố Mặc Hàm đẹp trai. Tần Vũ Dương trong lòng rất rõ, đây đều chỉ là biểu tượng, đám người bọn họ đều là cao thủ phong lưu, qua rừng trăm hoa nở, không phiến lá dính thân [4'>.
Lý Thanh Viễn cầm ly rượu cùng Tần Vũ Dương chạm một cái: “Hôm nay có thể biết tiểu thư Tần thực là vinh hạnh, ly này tôi mời, quí cô cứ tùy ý.”
Tần Vũ Dương đương nhiên không thể tùy ý được, cô cũng uống một hơi.
“Á, hôm nay đổi lời kịch, trước kia cậu cũng không nói vậy, quí cô cứ tùy ý là sao?” Hà Văn Hiên đi chọc phá.
“Hà Văn Hiên, cậu cố ý đúng không? Cậu còn có thể độc mồm hơn nữa không?” Lý Thanh Viễn trắng mắt liếc anh một cái.
“Tớ đây chỉ là trần thuật sự thật, cái này đều không phải là cậu đã từng làm à?” Hà Văn Hiên không kiêng nể.
“Cậu…”
“Tớ… Như thế nào?”
Tần Vũ Dương nhìn hai người bọn họ chọc lẫn nhau tôi một câu cậu một câu, quay đầu nói với vài người khác: “Các vị còn bận, trước tôi xin lỗi không tiếp chuyện nữa.” Mỉm cười xoay người rời đi.
Cô vừa đi hai người cũng không ầm ĩ nữa, đều vây đến bên Cố Mặc Hàm: “Anh Cố, là cô phải không? Cậu vì cô gái này ở lại thành phố C mà không quay về?”
Cố Mặc Hàm xoa trán, uống một ngụm rượu, im lặng không lên tiếng.
“Đừng không nói câu nào chứ, chúng tớ đây không phải là quan tâm cậu sao, tớ nhìn cô ấy vừa rồi vẫn không để ý đến cậu a, cậu đã làm gì mà trêu cô ấy vậy?”
“Đúng vậy đúng vậy, bộ dạng cũng không tệ lắm, vóc người cũng tốt, thế nhưng vừa nhìn cũng biết tính tình bướng bỉnh, có phải không?”
“…”
Bọn họ còn ở đằng kia tranh nhau thảo luận, hoàn toàn không còn phong độ vừa nãy.
Cố Mặc Hàm vừa uống rượu vừa nhàn nhã nhìn chung quanh, hạ quyết tâm không để ý đến bọn họ nữa.
“Học trưởng…” Sau lưng một tiếng con gái thanh thúy truyền đến.
____________
Chú thích:
[1'> Phong (丰) phong phú, to lớn, dồi dào, vậy Phong Hoa có nghĩa là giàu có, phong phú, dồi dào.
[2'> Phong (风) thái độ, phong thái, phong cách, còn Phong Hoa có nghĩa là tao nhã, hào hoa phong nhã.
[3'> Nguyên văn là “sĩ đầu bất kiến đê đầu kiến” có nghĩa là gặp