XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Những Tháng Năm Hổ Phách

Những Tháng Năm Hổ Phách

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015

Lượt xem: 1342180

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2180 lượt.

m đó cứ ngồi miết ở nhà bác Lý nghe băng đến tận khi mẹ gọi về ăn cơm.
Xem xét hết một lượt, Tần Chiêu Chiêu cẩn thận chọn lấy hai bộ bưu thiếp, một bộ hình nhóm Tiểu Hổ, bộ kia hình Saint Seiya, vừa tròn năm đồng. Thanh toán xong xuôi, chợt thấy trong góc quầy bày một bộ bưu thiếp Ông Mỹ Linh. Hoàng Dung mà cô từng yêu thích mấy năm trước đã ngọc nát hương tan (3), nhưng cô vẫn nhớ rõ diễn viên ấy, cũng nhớ rõ ngày bé đã từng chơi trò hóa trang thành Hoàng Dung. Cầm bộ bưu thiếp lên ngắm nhìn, đều là những bức hình kinh điển của Ông Mỹ Linh trong Anh hùng xạ điêu – những hình ảnh lưu lại khoảng khắc đẹp đẽ huy hoàng nhất của cô. Tần Chiêu Chiêu rất muốn mua nhưng không còn tiền.
(3) Ông Mỹ Linh (1959 – 1985): là một nữ diễn viên người Hồng Kông, cô trở nên nổi tiếng thập niên 1980 với vai diễn tiêu biểu Hoàng Hung trong bộ Phim Anh hùng xạ điêu năm 1983, đời tư của cô gắn liền với nam diễn viên Thang Chấn Nghiệp và kết thúc bằng hơi gas.
Muốn mà không có tiền, biết phải làm sao? Như có ma xui quỷ khiến, Tần Chiêu Chiêu liếc mắt trông sang chủ quầy, thấy ông đang cúi đầu trả tiền thừa cho người khác, hoàn toàn không chú ý tới mình. Cô liền nắm chắc bộ bưu thiếp trong tay, vô thức bước ra ngoài… Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước… Ra tới cửa, cô bé co chân chạy, tim đập thình thịch theo từng bước chân, chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hôm đó, Tần Chiêu Chiêu chạy một mạch về tận khu Trường Cơ. Ngày ấy, người ở khu Trường Cơ và thành phố thường không đi xe công cộng, một vì không thuận tiện – mỗi lần muốn đi lại phải ra tận đường lớn phía ngoài nhà máy ngồi chờ xe, lại còn phải trả tiền xe nữa, vừa đi vừa về cũng không rẻ. Muốn vào thành phố tốt nhất là đạp xe, nếu không cứ men theo đường nhỏ là sẽ tới. Tần Chiêu Chiêu và các bạn cùng đi bộ vào thành phố, cuối cùng một mình cô bé chạy về trước, mồ hôi chảy ròng ròng, trên tay ôm chắc ba bộ bưu thiếp – hai bộ mua, một bộ trộm. Về tới nhà đến nửa ngày mà vẫn chưa hoàn hồn.
Hôm sau tới lớp, các bạn xúm lại hỏi vì sao hôm qua cô một mình im im trốn về trước? Cô bé liền đỏ mặt nói dối rằng hôm qua đột nhiên buồn đi vệ sinh, lúc sau quay lại không thấy các bạn đâu nữa liền chạy một mạch về.
Tần Chiêu Chiêu có ba bộ bưu thiếp, mỗi bộ mười cái, đủ để đáp lễ bạn cùng lớp. Mỗi bộ cô bé cố tình giữ lại một tấm mình thích nhất - ảnh chụp chung nhóm Tiểu Hổ, bộ hình Ông Mỹ Linh giữa lại tấm Hoàng Dung xinh đẹp nhất, và một tấm hình mười hai Thánh đấu sĩ trong Saint Seiya – rồi cất kín trong một hộp bánh bằng sắt. Đây là hộp “nữ trang’ chứa tất cả những thứ trân quý nhất của cô.
Hạ Cầm được tặng nhiều bưu thiếp nhất, đem bày kín cả mặt bàn, cô giáo chủ nhiệm nhìn thấy cũng phải ngạc nhiên. “Nhiều người tặng bưu thiếp cho em thật đấy!”
Cô bé kiêu hãnh tươi cười. “Mọi người đều thích chơi với em nên em nhận được nhiều bưu thiếp lắm ạ!”
Nhưng nhận được nhiều bưu thiếp quá cũng không phải chuyện hay ho, nhận rồi phải đáp lễ, nhận càng nhiều càng phải trả nhiều. Cha mẹ Hạ Cầm chỉ là nhân viên bình thường trong nhà máy, mẹ nghỉ bệnh dài hạn vì sức khỏe yếu, vì thế gia cảnh tầm tầm, cô bé không có nhiều tiền để mua bưu thiếp. Nghĩ tới chuyện làm như thế nào để có được chừng đó bưu thiếp tặng lại bạn bè cũng đủ khiến Tần Chiêu Chiêu phát rầu thay cô.
Kết quả Hạ Cầm cũng xảy ra chuyện vì mấy tấm bưu thiếp.
Cũng giống Tần Chiêu Chiêu, Hạ Cầm không đủ tiền mua bưu thiếp nên nảy lòng tham trộm ở quầy hàng. Cô nhóc lớn gan, trot lọt ở quầy này, thấy mọi việc thuận lợi càng u mê, không những chẳng bỏ chạy còn chạy sang hàng khác trộm thêm. Kết quả bị chủ quầy bên kia bắt được, ông ta nổi trận lôi đình, hung hăng kéo hai cánh tay cô, còn nói hôm trước ông ta đã mất một bộ bưu thiếp, giờ bắt được đứa trẻ hư, không cẩn thận dạy dỗ sao được chứ?
Lúc này vị chủ quán bên cạng đã nhận ra bộ bưu thiếp trong tay Hạ Cầm chính là thứ không cánh mà bay khỏi tiệm nhà ông ta, hai người lớn xúm lại giáo huấn cô bé, Bọn họ không hề trách mắng, chỉ lấy dây lưng cột cô bé vào thân cây bên đường thị chúng, coi như giết gà dọa khỉ, nhóc con dám to gan ăn trộm hậu quả sẽ thế này.
Người đi đường vây lại thành vòng tròn, vừa xem vừa chỉ trỏ bàn tán, cô bé cúi thấp đầu khóc sướt mướt, gan lớn thường ngày biến mất không tăm tích. Có người ở khu Trường Cơ đi qua, nhân thấy cô bé, đây chẳng phải con gái bác Hạ của phân xưởng năm đấy sao? Chủ quán nghe vậy thì mừng rỡ. “Các bác nhận ra con ranh này à? Khéo thật, nhờ các bác chuyển lời tới người nhà, bảo họ đến đưa con bé về. Còn nhỏ thế này đã đua đòi trộm cắp, không dạy dỗ nghiêm khắc sao được?”
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, tiếng xấu lan ngàn dặm; người kia mang lời nhắn về, chưa đầy một ngày cả khu Trường Cơ ai cũng biết con gái bác Hạ phân xưởng năm đi trộm đồ trong thành phố bị bắt được, nhà họ Hạ mất mặt vô cùng. Bác Hạ sầm mặt đưa con gái về, khóa trái cửa lại, đánh một trận thừa sống thiếu chết, tiếng khóc thê lương vang vọng mãi.
Không ít người vây quanh cửa nhà họ Hạ xem náo nhiệt, Tần Chiêu Chiêu cũng