Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Những Tháng Năm Hổ Phách

Những Tháng Năm Hổ Phách

Tác giả: Tuyết Ảnh Sương Hồn

Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015

Lượt xem: 1342174

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2174 lượt.

che chở, bảo vệ thật tốt. Tuy anh không thể khiến cô tim đập chân run, nhưng như Tạ Á nói, đến tuổi này rồi cô còn muốn tìm đâu ra thứ cảm giác như vậy nữa đây? Cô đã không còn là cô gái mười lăm, hai mươi tuổi mà thấp thoáng thấy bóng Kiều Mục phía xa là kích động khiến tim đập như trống gõ.
Vừa nghĩ tới Kiều Mục, Tần Chiêu Chiêu không khỏi có vài phần xúc động. Sau khi cậu kết hôn, cô và cậu ít liên lạc dần đi, nhưng mỗi dịp lễ tết, cậu nhất định sẽ ân cần gửi quà hỏi thăm cô, cô cũng thỉnh thoảng gửi thư hỏi thăm hai người họ. Tối qua Tần Chiêu Chiêu lại nhận được một gói bưu phẩm, trong thư Kiều Mục khoe với cô, Phương Thanh Dĩnh đã có thai hai tháng, hai người họ sắp thành cha mẹ rồi.
Đây rõ ràng là một tin tốt lành, Tần Chiêu Chiêu lập tức gửi thư chúc mừng ba mẹ trẻ. Nhưng vừa thấy mừng cho họ, trong lòng cô cũng chua xót, khổ sở. Kiều Mục đã thành cha rồi. Trong ký ức, cô vẫn còn nhớ rõ bộ dạng cậu ngày còn nhỏ, cậu nhóc Thượng Hải đẹp đẽ, sạch sẽ. Sau này con cậu sinh ra nhất định cũng là một cậu nhóc Thượng Hải đẹp như vậy.
Kiều Mục và Phương Thanh Dĩnh đã kết hôn, chuẩn bị sinh con; sang năm có lẽ Lâm Sâm và Đồng Đồng cũng kết hôn, mọi người đều có chốn riêng đi về. Tần Chiêu Chiêu thầm nghĩ, giờ mình cũng có bến đỗ rồi. Hạng Quân là một bến đỗ không tồi, tuy không thật vừa ý nhưng trên đời này, lấy đâu ra một người thập toàn thập mỹ đây? Một cô gái, đến tuổi nào đó nhất định sẽ phải lấy chồng, sinh con. Đời này ai cũng thế, chẳng qua cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, hai mắt một mũi một miệng, còn có thể biến hóa thành cái gì nữa? Cứ như vậy đi, tìm một người yêu mình rồi kết hôn. Tình yều có hay không không quan trọng; hôn nhân, hiểu theo cách nào đó chẳng qua chỉ là việc một nam một nữ chung sống với nhau, giúp đỡ và ủng hộ lẫn nhau, vậy là đủ rồi.
Tần Chiêu Chiêu quyết định cúi đầu khuất phục thực tế. Dù sao, Hạng Quân đối xử với cô không tệ. Thân con gái, nếu không thể nắm tay chàng trai mình yêu thương đi tới bạch đầu giai lão thì có thể kiếm được một người đàn ông yêu và che chở cho mình cả đời, có lẽ cũng là một chuyện may mắn và hạnh phúc.
Đã về gặp ba mẹ chẳng khác nào đã xác nhận quan hệ yêu đương giữa hai người. Vì thế, Hạng Quân đặc biệt gọi điện thoại đường dài nói chuyện với ba mẹ Tần Chiêu Chiêu, hứa hẹn sau này sẽ cố gắng đối xử tốt với cô v.v… Anh còn hẹn, chờ đến tháng Bảy Hiểu Đông thi đại học xong sẽ bỏ chút thời gian cùng về nhà Tần Chiêu Chiêu chào hỏi ba mẹ, ám chỉ đến lúc đó anh sẽ chính thức bàn chuyện hôn sự giữa hai người với nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai. Mẹ Tần Chiêu Chiêu mừng vui hớn hở. “Được rồi, cô chú chờ cháu đấy!”
Tần Chiêu Chiêu và Hạng Quân chính thức xác định quan hệ, đương nhiên phải cảm ơn bà mối là chị Lưu. Tối hôm đó, họ mời cả nhà chị Lưu đi ăn cơm. Chị Lưu vui vẻ nói chuyện, lỡ lời: “Anh Hạng Quân thấy thế nào, em đã nói Tần Chiêu Chiêu là cô gái tốt mà, rõ ràng quá hợp với yêu cầu anh còn gì? Quả nhiên anh vừa gặp là ưng ý luôn.”
Tần Chiêu Chiêu nghe ra sơ hở. “Chị Lưu này, hôm đó ở quán cà phê, không phải Hạng Quân vô tình gặp chúng ta mà chị hẹn sẵn anh ấy à?”
Hình như chị Lưu cũng nhận ra mình đã lỡ lời. “Ừ, chị cố tình làm như một cuộc gặp mặt bất ngờ thôi, không phải giới thiệu xem mặt gì hết, như vậy cũng để hai người thoải mái, không chịu áp lực gì.”
Nói nghe rất hay nhưng Tần Chiêu Chiêu vẫn có thể nhìn ra bản chất sự thật, nhìn ra nguyên nhân thực tế. Chẳng qua chị Lưu không giới thiệu để hai người xem mặt vì muốn để Hạng Quân có đường thối lui mà thôi. Hôm đó ở quán cà phê, Hạng Quân biết rất rõ anh đi qua đó để làm gì. Chỉ có mình cô không hay biết, bị người ta nhìn ngó một hồi. Nếu anh không ưng cô, có thể đứng dậy đi luôn; nếu ưng ý cô, sẽ nói chuyện và tiến tới. Từ đầu đến cuối, Hạng Quân giành thế chủ động, cô bị dồn vào thế bị động.
Đột nhiêu Tần Chiêu Chiêu cảm thấy không thoải mái, chị Lưu và Hạng Quân dựa vào cái gì mà có thể làm như thế? Nếu chị Lưu cảm thấy cô sẽ thích hợp với anh, tại sao không thể thẳng thắn nói với cô rằng anh họ bên chồng nhà chị ấy không tệ, muốn giới thiệu cho hai người làm quen với nhau. Mọi người cùng hẹn chỗ gặp mặt, anh chọn tôi, tôi cũng ưng anh, xem mặt vốn dĩ là chuyện lựa chọn của cả hai bên. Có điều lần này hai người họ lại lén lút, trước tiên âm thầm tới xem mặt cô, coi cô như món đồ ngây ngốc trên kệ trưng bày, mặc cho họ tới lựa chọn.
Hai người họ làm vậy đơn giản vì cho rằng Hạng Quân có điều kiện ưu tú hơn, chỉ cần anh ưng mắt cô, chắc chắn cô sẽ không từ chối chuyện anh theo đuổi. Hay đổi lại mà nói, cuộc “xem mặt” này chỉ cần mình Hạng Quân ưng ý là được rồi, cô nghĩ gì, muốn gì không quan trọng. Trước mặt Hạng Quân, cô chẳng qua là thứ gọi đến thì đến, đuổi phải đi; mà đáng buồn hơn nữa là bản thân cô không hề hay biết.
Từ lúc đó tới cuối bữa cơm, Tần Chiêu Chiêu chỉ gượng cười. Cuối cùng Hạng Quân cũng nhận ra, buổi tối đưa cô về, anh tranh thủ dò hỏi: “Em sao vậy? Giống như có chuyện không vui.”
Tần Chiêu Chiêu cau mày không nói gì, anh lại hỏi