
Tác giả: Chu Khinh
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 134674
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/674 lượt.
ó không nói gì sao? ”
Rõ ràng Đồng Giai Thiến biết rõ là ai, sao lại không nói ra? Còncó những cô gái kia, làm sao tin tức triệt để phong tỏa đây? Thạch Quân Nghị có can thiệp sao.
Chung Văn lập tức ban tặng cho cô ánh mắt khinh bỉ, “Em xin, cô ta làm sao có thể mở miệng đây? Nghĩ một chút đi, Đồng Giai Thiến vênh váo như vậy, lần này cư nhiên tại hôn lễ bị đoạt chú rể, hận kia còn chưa nuốt trôi, sao còn mặt mũi mà nói cô dâu là ai chứ? Nghe thiên hạ đồn là đi châu Âu giải sầu rồi.”
Thì ra là như vậy!
Mỹ Vi gật gật đầu, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, xem ra những cô gái kia không có ra ngoài nói linh tinh, cũng là do Đồng tiểu thư ban tặng thôi, uy lực của nữ vương cho tới bây giờ cũng không nhỏ. Thật là may, thật là may, cô vô cùng cảm tạ tính khí này của Đồng tiểu thư, cho nên Mỹ Vi cô cho tới nay vẫn êm đềm qua ngày.
“Hừ, nghĩ một chút cũng đáng đời, tính khí cô ta như vậy, tổnggiám đốc của chúng ta nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cuộc tỉnh ngộ thoát ly biển khổ, âu cũng là chuyện tốt. “
“Ack. . . . . . ” Mỹ Vi lau lau mồ hôi, “Thật ra thì không có. . . . . . “
“Chị không biết, có bao nhiêu người trong công ty đốt pháo ăn mừng vì tổng giám đốc không có cưới Đồng Giai Thiến đâu, chỉ cần nghĩ tới cô ta trở thành phu nhân tổng giám đốc, em đến cả chân tóc cũng lạnh.”
“Đồng tiểu thư cũng không có đáng sợ như vậy á. “
“Tại sao không có? “Chung Văn hung hăng trừng mắt nhìn cô, “Cô ta nhìn thấy chúng ta chỉ dùng cằm để xem, giờ giờ phút phút đều khinh thường liếc mắt. “
Nhân viên nào chào hỏi cô ta, cô ta đều hừ một tiếng không thèm đáp, mà Chung Văn bất mãn với Đồng Giai Thiến như vậy, là do có lần bị Đồng tiểu thư sai bảo đi mua café, mệt nhọc đến mồ hôi đầy đầu, lại bị mắng là vô dụng, chân tay chậm chạp. Hừ! Thiên kim tiểu thư thì rất giỏi sao, liền xem thường nhân viên quèn như bọn họ, cũng không cần tới công ty sao.
Haizz, Mỹ Vi than thở, xem ra nếu không phải ngày đó cô có một màn ” kinh thiên động địa” trước mặt Đồng Giai Thiến, sợ rằng mắt Đồng tiểu thư ngàn năm cũng không thấy được cô ấy chứ, như vậy làm gì có những sự kiện tiếp nối đây, phải nói là cảm thán cho ông trời sắp đặt tài tình quá đi?
“Còn buôn dưa lê hả? ” Mã Hồng Minh từ trong văn phòng đi ra thi triển công phu sư tử rống: “Mỹ Vi, ta bảo cô đi lấy tài liệu, tại sao cô ở chỗ này buôn dưa hả!”
Vì vậy, nhân viên nhỏ bé số khổ ôm đầu chạy như bay, đi lấytập tài liệu cho chủ nhiệm.
Cuộc sống như này, mới là cô quen thuộc cùng yên lòng, bên môi Mỹ Vi khẽ cười, lòng tràn đầy vui vẻ, nhấn xuống thang máy tầng mười lăm.
Mặc dù, cô có một xíu nhớ anh. . . . . . Được rồi, được rồi, cô thừa nhận, cô rất rất, vô cùng nhớ anh.
★★
Sau khi trở về từ Maldives, một phút cũng không hơn, anh trực tiếp phải bay về Mỹ, bởi vì bên kia còn có rất nhiều việc anh phải xử lú, chuyến đi này, tròn một tháng.
Đã thành thói quen mỗi ngày có anh bên cạnh, đột nhiên vắng bóng anh, mỗi ngày của cô trôi qua thật khó chịu cùng nhung nhớ.
Mặc dù mỗi ngày buổi tối trước khi cô đi ngủ anh đều gọi điệncho cô, nói chuyện phiếm với cô, cho dù là nghe cô kể một ít chuyện nhỏ nhặt vụn vặt, như là bị chủ nhiệm mắng, như là trên đường gặp người đánh nhau, hôm nay ăn được món nào ngon, anh vô cùng kiên nhẫn nghe xong cô thao thao bất tuyệt, hơn nữa cũng không chê cô phiền, vẫn chờ đợi cho đến khi cô buồn ngủ, mới cắt điện thoại.
Hiện tại, mỗi ngày, việc cô chờ đợi nhất, chính là buổi tối chờ điện thoại của anh.
Anh là một ông xã hoàn hảo, dịu dàng, chững chạc, tính tình tốt, vô cùng nhẫn nại, hơn nữa lại không. Anh tôn trọng ý kiến của cô, săn sóc nhu cầu của cô, cô thích phần quan tâm này của anh, không bởi vì công việc của cô không quan trọng, muốn cô nhân nhượng anh, anh luôn vì hôn nhân của hai người mà cố gắng. Cô biết anh liều mạng làm việc, vì có thể sớm một chút gặp mặt cô.
Phần tâm ý này của anh, cũng đủ để cho cô cực kì cảm động, dù là hiện tại anh chỉ mới thích cô, còn chưa có yêu, cô cũng sẽ không cảm thấy khổ sở. Ít nhất, anh chịu cố gắng, cô cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Cuộc sống như thế, cô cảm thấy cuộc sống như vậy chẳng còn ao ước gì thêm, dĩ nhiên, nếu có anh bên cạnh, vậy càng hoàn mỹ hơn rồi.
Cuối cùng cũng đưa được tài liệu chính xác cho chủ nhiệm, mặc dù vẫn bị ông mắng thối đầu, nhưng cô vẫn rất vui vẻ. Cô biết chủ nhiệm vẫn luôn chăm sóc cô, coi như mắng mỏ, nhưng vẫn che chở cho cô, để cho cô có thể ở tập đoàn Duệ Sang lớn như vậy an tâm làm việc, hơn nữa rất vui vẻ.
Thật ra thì nghĩ ngợi một chút, cuộc đời của cô luôn rất may mắn, không xuất sắc, lại không có công việc tốt, mặc dù cấp trên hung dữ, nhưng kỳ thật rất mềm lòng, đồng nghiệp mặc dù yêu bát quái, nhưng mọi người sống hòa hợp không có lục đục đấu đá, hơn nữa cũng rất quan tâm cô.
May mắn nhất chính là tự nhiên cô có thể gả cho Thạch Quân Nghị.
A, nếu yêu cầu nhiều hơn nữa, có thể giảm phúc hay không đây? Một hồi chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, thấy hiển thị là Hồ thư ký, lập tức nhận, “Ch