
Tác giả: Chu Khinh
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 134672
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/672 lượt.
năm phút đồng hồ, không khí bên trongliền hoàn toàn lạnh cứng lại.
Bởi vì Đồng Giai Thiến yêu cầu Thạch Quân Nghị đem 30% cổ phần kế hoạch hợp tác mới nhất của Duệ Sang cùng Đồng thịsang tên cho cô ta, thế là trong phòng lạnh như băng.
“Không thể nào.”
“Tại sao? Anh không phải nói là yêu em, có thể cho ta bất kỳnhững gì em đó sao? ”
” Mười tỷ trong kế hoạch đầu tư hợp tác chung của Duệ Sang và Đồng thị, cũng không nằm trong quyền hạn của anh.” Hơn nữa, mình có thể cho cùng với việc bị bắt buộc cho là hai việc khácnhau, Đồng Giai Thiến cùng hắn yêu nhau nhiều năm như thế, lại còn không hiểu rõ hắn, Thạch Quân Nghị liếc mắt lạnh lùng.
“Vậy anh chính là không yêu em, 30% có bao nhiêu tiền, đối với Thạch Quân Nghị anh căn bản có đáng là gì, có một chút như thếanh cũng không cho em, còn nói yêu em sao? ” Giọng nói Đồng Giai Thiến kích động.
Thì ra tình yêu có thể dùng tiền đến để cân nhắc, cho chính làyêu, không cho chính là không thương?
Thạch Quân Nghị cảm thấy tâm lạnh hơn, ” Kế hoạch hợp tác cùng Đồng thị ngay từ đầu đã thương thảo tốt, theo như tỷ lệ cổ phần đầu tư Duệ Sang chiếm 60%, Đồng thị 40%, bây giờ em muốn anh cho em 30%, anh ăn nói thế nào với Hội Đồng Quản Trị? ”
“Hừ, anh đừng có khoác cái bộ dáng trên thương trường đó nói chuyện với em, ai không biết Thạch Quân Nghị anh thủ đoạn ác liệt, ở hội đồng quản trị nói một không nói hai, đám đồng sự của anh thì dám nói cái gì, bọn họ không phải luôn cun cút nghe anh giao việc là gì? Anh muốn tìm lý do vớ vẩn thì cũng tìm một cáitốt hơn đi.”
“Anh cần gì phải lấy lý do, anh chỉ nói cho em biết là không thểthế thôi.” Hắn vẫn dung túng cho Đồng Giai Thiến điêu ngoa tùy hứng, thậm chí đôi khi còn thích sự bốc đồng của cô, nhưng mà không có nghĩa yêu cô, là có thể để mặc cho cô muốn làm gì thì làm, hắn cũng có nguyên tắc giới hạn của riêng mình.
“Vậy em cũng nói cho anh biết, anh không cho em cổ phần, emsẽ không thể nào kết hôn với anh, không thể nào!” Giọng nói Đồng Giai Thiến mềm mại vào lúc này nghe lại có vẻ the thé, sắc bén.
Trong phòng lại lạnh như băng
Mỹ Vi bất an cực kì, bọn họ trò chuyện thật sự quá. . . . . . Nhưng mà họ nghe lén chuyện riêng tư của người khác, dường như không tốt lắm, quan trọng nhất là lại còn nghe được chuyện như vậy. . . . . .
“Này, chúng ta đi thôi.” Cô nhỏ giọng nói, khẽ kéo váy cô gái bên cạnh, lại bị trừng mắt, cô đành rút tay về.
Họ đều không đi, vậy không thể làm gì khác hơn là cô đi, đi được mấy bước lại nghe được giọng nói của Thạch Quân Nghị, không tự chủ được ngừng chân lại.
” Đồng Giai Thiến, không nên nói những lời này với tôi, có hiểukhông? ” Vừa lạnh, vừa trầm, mang sự cảnh cáo sâu sắc.
Nhưng mà Đồng Giai Thiến, luôn luôn được hắn nâng niu tronglòng bàn tay, căn bản không thèm để ý, “Em nói, trừ phi cho em cổ phần, nếu không, hôm nay em liền không gả cho anh! Hừ!”
“Em biết tôi ghét nhất cái gì, hử? ”
“Ai quản anh.”
“Tôi không thích em lại một lần nữa dẫm lên nguyên tắc của tôi, rất không thích.”
Nhưng không thể lần nào cũng bao dung, cũng tha thứ khiến anhnản lòng, không phải chỉ có hành động hôm nay của cô. Anh có thể dung túng cho sự tùy hứng của cô, có thể bao dung cho sự điêu ngoa của cô, có thể cưng chiều cô, yêu cô, nhưng không thể mặc cho cô định đoạt, ngay cả hôn nhân, cô cũng đem ra uy hiếp, vậy tình cảm với cô mà nói, được coi là cái gì?
“Hừ!”
“Nói lại lần nữa, rốt cuộc hôm nay em muốn kết hôn hay không? ”
“Không kết hôn là không kết hôn! Thạch Quân Nghị, anh không cho thứ em muốn, anh cũng đừng mong em gả cho anh.” Côcười lạnh, “Ngẫm lại xem, hôm nay hôn lễ nếu như không có cô dâu, thể diện của anh sẽ bị mất bao nhiêu lần.”
Mất thể diện lại coi là cái gì?
” Đồng Giai Thiến, anh cho em biết rằng, phụ nữ được cưng chiều quá mà kiêu, sẽ không có được tình yêu thật sự đâu.”
” Lời anh nói có ý gì? ”
“Ý tứ chính là, Đồng Giai Thiến, lần này em đùa quá trớn rồi.”
“Anh. . . . . .”
” Em nghĩ chắc chắn như vậy? trên đời này trừ em ra tôi khôngthể lấy ai à? ” Ngữ điệu kéo dài, mang đến áp bức nặng nề.
“Anh có bản lãnh, cưới cho tôi xem nào.” Anh ta yêu cô như vậy, sao có thể cưới kẻ khác. Tóm lại chính là cô hiểu rõ, nhất định hắn phải thỏa hiệp, bởi vì cô đã cam đoan với cha, tuyệt đối cóthể đem 30% kia nắm trong tay.
“Được.” Hắn đáp ứng rất rõ ràng.
Khi cửa lớn bất chợt bị kéo ra thì tất cả mọi người nghe lén đềulúng túng đứng ở nơi đó, Mỹ Vi đứng ngây người, không nghĩ tới chuyện phát sinh sẽ thay đổi đột ngột như thế, chỉ có thể ngây ngốc nhìn vào đôi mắt của người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ như bão táp đang đi qua bên người các cô. . . . . . Sau đó, dừng lại nhìn về cô.
Hắn nhìn cô, cô chẳng suy nghĩ được gì, không cách nào suy nghĩ, chẳng thể nào cử động, cảm giác hắn nhìn cô dường như là một thế kỷ, hắn từng bước từng bước đi về phía cô, đi tới trước mặt cô, sau đó cất tiếng: “Em có bằng lòng gả cho tôi không? ”
Có bằng lòng không, có bằng lòng không. . . . . .
Từ trước tới nay, cho dù là giấc mộng xa xỉ, đ