pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nói Yêu Em Lần Thứ 13

Nói Yêu Em Lần Thứ 13

Tác giả: Tiểu Ni Tử

Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341996

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1996 lượt.

g sau lưng mình.
Anh đã trở thành một chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của bất cứ cô gái nào, nếu không pahỉ nụ cười ấy đang hiện hữu trên khuôn mặt anh, cô dù thế nào cũng không thể nhận ra.
"Phác Thiên Diêp?", cô nghi hoặc hỏi nhưng trên mặt đã nở nụ cười hiền dịu.
Thiên Diệp khẽ gật đầu. Ngày trước, Ái Ni học Taekwondo ở võ đường của bố Hạ Nhạc Huyên, vì Ái Ni, anh cũng xin vào đây học. Vì thế mà quen con gái võ sư, Hạ Nhạc Huyên thích ăn quýt.
Anh mở rộng cánh tay, niềm vui sướng lấp lánh trong mắt Hạ Nhạc Huyên.
Cô chạy như bay đến.
1m
0,5m
5cm
"Ping!"
"Ái! Phác Thiên Diệp xấu xa này, định giết người à?", thoắt cái Hạ Nhạc Huyên bị Thiên Diệp dùng đòn vai quật ngã xuống đất, đau đến mức kêu la ầm ĩ.
"Trước đây em không phải hay dùng đòn này đánh anh à? Haha, bây giờ em cũng bị nếm mùi rồi", Thiên Diệp cười lớn, sau đó chìa tay ra cho Hạ Nhạc Huyên.
Hạ Nhạc Huyên nhìn cánh tay anh đưa ra, nỗi bực tức tan biến, ngẩn ngơ nắm lấy để đứng lên, trên mặt hơi ửng sắc hồng.
Khi anh bỏ tay ra, trong lòng cô dâng lên cảm giác hơi thất vọng.
Dường như không nỡ rời bàn tay đem lại cảm giác ấm áp ấy.
Thiên Diệp nhìn khuôn mặt bỗng nhiên ngây ra như chú mèo con của Hạ Nhạc Huyên, kìm không nổi lấy tay vò vò tóc cô.
"Gặp lại em vui quá!"
Trên đôi môi anh hiện ra nụ cười còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời,, cừa như nhìn vào cô, lại vừa như nhìn xuyên qua cô đến những năm tháng ấu thơ. Màn sương mỏng bao phủ quanh anh, khiến anh đẹp như một hoàng tử trong ảo ảnh.
Rõ ràng anh đang cười rất vui, vậy mà không rõ sao lại khiến cô có cảm giác bị tổn thương..............






"Hạn sử dụng" của nhừng lời dịu ngọt
Vừa sáng, Chân Ni đã mặc chiếc váy rất đẹp rồi đến khu vui chơi.
Khi con bé đi còn hỏi tôi với tâm trạng rất phấn khích rằng trông nó có xinh không. Tôi thành thực gật đầu, nó đi được vài bước lại quay người bảo tôi nếu công việc trợ lý mệt quá thì từ chức đi.
Khoảnh khắc đó, một làn sương mờ che kín mắt tôi.
Một câu nói đơn giản như vậy của Chân Ni cũng khiến tâm trạng tôi trở nên cực kì hưng phấn, cho đến khi chuông vang lên, ra mở cổng và nhìn thấy người đứng đó.
Tức thì tức, tôi vẫn phải ra sức kéo Hy Triệt lên xe buýt, hy vọng có thể nhanh chóng đến khu vui chơi.
Khi đứng trước hòm nhét xu, tôi lục tung ví lên. Gay rồi, không mang theo đồng lẻ nào.
Đột nhinê, một bàn tay thon dài vươn ra, nhón lấy tờ tiền giấy trong ví tôi, nhét ngay vào hòm tiền khiến tôi không kịp ngăn cản.
"Chẳng phải có tiền sao?", giọng anh ta vẫn lạnh nhạt như vậy.
Tôi ngẩng đầu, lửa giận thiêu đốt trong đôi mắt: "Đó là tờ 50 tệ!"
"Thừa thì đằng nào cũng thừa rồi."
Hết nói
Không biết phải làm thế nào, tôi đành ngoan ngoãn đứng bên cạnh hòm tiền, nói với từng người lên xe.
"Ngại quá, xin hãy đưa tiền lẻ cho cháu."
Khó khăn lắm mới thu hồi được hết chỗ tiền thừa, tôi thầm thở phào. Khi đó, xe bỗng dưng phanh gấp, người tôi không có chỗ nào để tựa theo quán tình ngã về phía trước. Tôi lấy hết sức vươn tay bám vào chiếc cột bên cạnh giữ thăng bằng, nhưng một cánh tay đã ôm ngang eo. 


Một luồng nhiệt toát ra từ cánh tay đó, tôi lúng túng quay người, lập tức đối diện với đôi mắt sáng rực của Thôi Hy Triệt.
Giống như bậu trời trong sáng, mang một vẻ cao vời không thể chạm vào.
Nhưng rõ ràng vừa có một cảm xúc gì đó không rõ rệt lướt qua.
Anh ta vẫn luôn đứng sau tôi ư?
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, chú mục.
Ánh mắt lấp lánh như ánh sao khiến người ta ngạt thở, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Đến khu vui chơi, từ xa tôi đã thấy Chân Ni trang điểm cực kỳ xinh đẹp đứng đó.
"Chân Ni", tôi ra sức vẫy tay.
Con bé nhìn thấy tôi xuất hiện cùng Thôi Hy Triệt với vẻ nghi ngờ, ánh mắt phát ra luồng sáng lạnh lẽo.
"Hy Triệt không biết đến địa điểm khu vui chơi, đã tìm đến nhà, nên chị đã đưa anh ấy đến đây.", tôi vội vàng giải thích.
Chân Ni có vẻ nhẹ nhõm hơn, nở nụ cười rạng rỡ với Thôi Hy Triệt.
"Cám ơn chị, là do em đi sớm quá, nếu muộn một chút là có thể gặp hội trưởng Triệt ở nhà rồi. Haha"
Thôi Hy Triệt liếc nhìn Chân Ni, lạnh nhạt nói bâng quơ: "Mộ Ái N, cô là trợ lý của tôi nên phải ở lại đây, đợi lát nữa cần gì, cô có thể để ý chăm sóc đến.... em gái cô."
Có vẻ như anh ta nghe ra điều gì đó không thật lòng trong câu nói của Chân Ni, giọng nói với vẻ chế nhạo cố ý khiến tim tôi như bị người ta dùng kim đâm.
"Chị à, đi cùng nhé. Ha ha", Chân Ni không nhận ra thứ ẩn sau câu nói đó, bẽn lẽn dựa vào Thôi Hy Triệt.
"Vào đi", Thôi Hy Triệt sải bước đi vào khu vui chơi.
Bên trong tràn ngập tiếng nói cười, những quả bóng đầy màu sắc cùng những chú hề vui nhộn. Tôi chợt nhớ đã rất lâu rồi mình không đến khu vui chơi, từ lúc..... mẹ ra đi.
Hóa ra niềm vui đã ở rất xa, rất xa xôi.
Còn mẹ đã rời xa tôi rất lâu, rất lâu...
Một quả bóng màu xanh ở đâu bay tới, lắc lư mãi ở trên đầu.
Thôi Hy Triệt cậy ưu thế chiều cao, đưa tay ra túm lấy