
Tác giả: Tiểu Ni Tử
Ngày cập nhật: 04:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341946
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1946 lượt.
c Chân Ni là mục đích sống của đời tôi.
Nhưng tôi chưa từng đem đến niềm vui, niềm hạnh phúc cho nó. Trái lại, còn khiến nó luôn căm ghét và giận dữ đối với tôi. Ánh mắt thù địch của nó giống như một ngọn núi lớn đè lên cơ thể tôi, khiến tôi không sao thở được.
Vì sao… không thử thay đổi?
Cánh cửa phòng mở ra, nhưng bước chân tôi đột ngột dừng lại.
Tay vẫn cầm nắm cửa lạnh như băng, tôi quay người.
Thôi Hy Triệt đứng ngược sáng khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta.
Tấm rèm trắng trên cửa sổ bị gió thổi tung lên. Anh ta đứng đó, sau lưng như có đôi cánh trắng. Một người con trai đẹp như thiên sứ quả là quyến rũ.
Tôi nhìn anh ta chú mục, nói: "Có thể chấp nhận một điều kiện của tôi không?"
Ngôi sao ước nguyện biến mất tăm
Ngày hôm sau, khi tôi vừa bước chân vào phòng học.
"Mộ Ái Ni! Tay áo cậu đang đeo thứ gì thế? Mình nhìn không sai chứ, là… là phù hiệu!", Diệp Phấn khi đó đang nói chuyện với người bạn cùng bàn Thạch Nam, tròn mắt nhìn vào tay áo tôi với vẻ không tin được.
"Phù hiệu cái gì, sao mà phải hoảng hốt. Haha, trông cậu như con lợn ấy, tức cười quá", Thạch Nam trêu Diệp Phấn, nhưng khi quay ra nhìn, cũng ngạc nhiên không kém, chưa nói hết câu mà như bị thứ gì đó chặn ngang giữa cổ.
Tôi ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu mở cặp ra.
"Mộ Ái Ni, thứ này… Cậu có phù hiệu à?"
"Trên tay áo ấy", tôi liếc nhìn cô ấy.
"Không phải nhặt được chứ?"
"Chắc về sau mình thường xuyên phải đeo".
"Ôi, Thượng Đế ơi, thế này có nghĩa là câu gia nhập Hội học sinh rồi hả?", cô ấy bộc lộ vẻ kích động khác thường.
"Cũng có thể coi là thế", tôi trả lời nhạt nhẽo.
Cô ấy định hỏi thêm gì nữa, đột nhiên một cậu bạn khác từ ngoài chạy vào lớn tiếng:
"Tin mới nhất đây, lớp trưởng của chúng ta, Mộ Ái Ni được gia nhập Hội học sinh, làm trợ lý Thôi Hy Triệt."
"Xì, đến người trên Sao Hỏa cũng biết rồi."
Cả lớp nhìn cậu ta với vẻ coi thường.
"Trợ lý cho hội trưởng, ha ha… còn thấy lạ vì sao cậu lại gia nhập hội, cuối cùng mình cũng rõ rồi", Diệp Phấn chỉ tay vào mặt tôi cười nghiêng ngả.
"Xí, chỉ có mình cậu hiểu chắc? Ha ha, Mộ Ái Ni đừng có tưởng là hội trưởng Triệt coi trọng cậu, nhất định là anh ta vẫn còn thù oán cái vụ bị cậu đánh ngất đi hôm dạ hội ấy. Nói cho cậu biết nhé, chức vụ trợ lý đó đã để trống bao lâu rồi? Một năm, tròn trĩnh một năm. Bởi vì nói hơi khó nghe, nhưng chức trợ lý tức là tạp vụ, là lao công của hội học sinh thôi. Chúc mừng cậu nhé!" Thạch Nam chớp chớp mắt nhìn tôi.
Những đứa đứng xung quanh nghe bọn họ phân tích xong lại bắt đầu bàn tán, chủ yếu là đoán xem có phải đó là cách thức trả thù của Thôi Hy Triệt đối với tôi hay không.
Tôi nhìn bề mặt chiếc phù hiệu, trong đầu hiện lên cuộc nói chuyện hôm qua…
"Có thể chấp nhận một điều kiện của tôi không?"
"…"
"Nếu tôi làm trợ lý cho anh, có thể chấp nhận một điều kiện của tôi không?", tôi hỏi lại với ánh mắt sáng rực.
"Nói điều kiện của cô xem."
"Trở thành bạn trai của em gái tôi, hẹn hò với nó", tôi ngập ngừng, "Vì nó nói, anh là niềm hạnh phúc của nó".
Thôi Hy Triệt bật cười, nụ cười sáng lên như ánh sao. Anh ta lấy một vật màu vàng từ trong túi áo ra ném về phía tôi, vật đó để lại trên không trung một vệt sáng vàng.
Tôi đưa tay ra, là phù hiệu Via.
Bên tai vang lên giọng nói vui vẻ của anh ta:
"Trò chơi vui đấy. Tôi chấp nhận, tuy nhiên, tôi không đảm bảo sẽ làm cho cô ta hạnh phúc".
…
Là như vậy, tôi và Thôi Hy Triệt đi đến thỏa thuận, trở thành một hội viên hội học sinh. Nhưng không hiểu có phải như mọi người nói không, việc đưa tôi vào hội là một hình thức trả thù biến tướng của anh ta.
Trợ lý, chính là tạp vụ ư?
Thảo nào trong buổi dạ hội hôm đó, khi thấy Thôi Hy Triệt bắt làm trợ lý, Cam Trạch Trần đã lãng tránh với vẻ vô cùng sợ hãi.
Haha, Thôi Hy Triệt, anh cho rằng tôi sẽ sợ ư?
Dù anh có vẻ ra chiêu trả thù nào, vì Chân Ni, tôi sẽ không lui bước.
Sau buổi học, văn phòng hội học sinh trường Duy Nhã.
Thôi Hy Triệt ngồi phía sau chiếc bàn gỗ gụ, mắt khép hờ, hàng lông mi đen sẫm phủ xuống mặt một bóng mờ thanh nhã. Khuôn mặt điềm tĩnh đẹp trai ấy toát ra một vẻ lười biếng chán chường.
"Chức vụ của bạn là trợ lý…, giúp hội trưởng giải quyết tất cả việc lặt vặt… Đánh số hiệu cho số hồ sơ cả cũ lẫn mới trong hai năm qua, còn nữa, làm sạch một lượt cầu thang trong ngày hôm nay…", nữ sinh đeo kính đứng bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm.
"Hôm nay… phải làm xong hết á?", tôi hỏi
Thật không tin nổi, nhiều việc như thế mà bắt tôi làm hết trong ngày.
"Đúng". Cô ta nói xong, cúi đầu một cách kính trọng trước Thôi Hy Triệt, "Hội trưởng, xin hỏi còn việc gì cần bổ sung không?"
Thôi Hy Triệt không buồn hé mắt, chỉ lạnh nhạt trả lời: "Không còn gì, Âu Dương Thiên Thiên, cô về trước đi."
Âu Dương Thiên Thiên đang nhìn Thôi Hy Triệt bằng ánh mắt khao khát mong đợi, nghe xong lời từ chối, lập tức trong mắt phủ lên một màn đêm u ám. Khi quay ng