Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nữ Hoàng Bi Kịch

Nữ Hoàng Bi Kịch

Tác giả: Xuân Thiên Bất Khai Hoa

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341326

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1326 lượt.

tạm biệt với cô rồi đi vào trường.
Đồng Nhan nhìn thấy Cách Lạp đi vào trường xong thì lấy điện thoại ra xem giờ, cô vội vàng chạy tới bến xe bus. Cô định buối tối phải nói chuyện với Cách Lạp, sáng sớm khi cô giúp nó sắp xếp cặp sách thì thấy 2 bức thư tình và một hộp socola.
-
Tần Nhiên ngồi trên xe, nhìn một màn vừa xong, gương mặt vô cảm nhưng vẫn thoáng buồn.
Chậm rãi đóng cửa sổ xe, anh theo thói quen day huyệt thái dương, sau đó ngả người về phía sau. Dường như ngày trước anh cũng từng tưởng tượng rằng nếu anh và cô có con thì hai người sẽ cùng đưa đón con đi học. Anh bên trái, cô bên phải, con ở giữa, anh và cô không có lợi dụng, không có oán hận, không có khoảng cách 5 năm, không có........
Gần đây anh luôn nghĩ về chuyện này, nếu như năm ấy anh không nhẫn tâm như thế, vậy thì không phải bây giờ anh và cô sẽ được cùng nhau dắt tay đứa trẻ kia nhỉ?
Anh đang hối hận sao???






Lần nào đi làm Đồng Nhan cũng căn giờ rất chuẩn xác, không sớm không muộn. Cô không hề đến muộn hơn so với bất kỳ nhân viên nào. Cho dù chỉ làm việc ở một công ty nhỏ thì cô vẫn phải cố gắng giữ gìn đạo đức, tuân theo nôị quy của công ty.
Sức mạnh bàn tán của quần chúng rất đáng sợ, nếu đến sớm cô sẽ bị nói là thích thể hiện, đạo đức giả còn nếu cô tới muộn thì đừng hòng mong nhận được tiền thưởng tháng này nữa, đừng nghi ngờ tính chân thật của những chuyện này bởi vì luôn có những người lấy chuyện mách lẻo làm niềm vui.
Hôm nay, khi Đồng Nhan tới công ty cũng có cảm giác y như vậy, hoặc lúc cô bước vào, bầu không khí mới bắt đầu biến đổi.
Trong lòng, cô mơ hồ có thể đoán được nguyên nhân, cô đứng ở cửa, nở nụ cười tươi như bình thường , đi qua các đồng nghiệp và chào hỏi họ.
Cô đi tới bên bàn làm việc của mình, ngạc nhiên khi nhìn thấy một bó hoa hồng trắng đặt trên bàn. Không khải kinh ngạc, mà là kinh sợ.
Trác Chính Dương tuy chỉ lớn hơn cô một tuổi nhưng lại cao hơn cô một cái đầu. Anh híp mắt nhìn cô
"Em cần gì phải nói với anh, em muốn anh nhận tội giúp em ư"
"Anh thật thông minh"
"Đừng, khen anh cũng vô ích"
"Nếu do anh làm hỏng, ba sẽ không mắng anh đâu, nhưng mà ba sẽ mắng em đấy, đó là cái đèn mà ba rất thích..."
"Đừng có lý do, anh không làm cái việc ngu ngốc này đâu"
Trác Chính Dương chớp mắt nói, hồi bé anh rất trắng, giọng mặc dù có chút bực bội nhưng lại lộ ra một dáng vẻ đường hoàng.
"Trác ca ca..."
Cô kéo kéo chéo áo của anh,
"Trác ca ca..."
Trác Chính Dương im lặng, sau đó liếc cô, ghé sát đầu lại, không vui nói
"Quên đi, giúp em một lần, em đúng là một tiểu quỷ phiền phức"
-
"Chị Nhan, là ai thế?"
Vương Ngữ cười híp mắt, ghé đầu lại nhìn
Đồng Nhan cười
"Chỉ là một người bạn cũ mà thôi"
Vương Ngữ còn định tiếp tục hỏi nữa nhưng cô nàng thấy Quản lý Lương đang đi về phía này thì lập tức quay về vị trí của mình, giả vờ như đang chăm chỉ làm việc.
"Tiểu Nhan~~"
Quản lý Lương đi về phía cô
"Sáng sớm nay, chúng ta nhận được thông báo, Tần thị giao hạng mục này cho chúng ta làm, vì vậy chủ nhật này công ty sẽ tổ chức ăn mừng, cô nhất định phải tới nhé, thành công lần này, công lao của cô không nhỏ đâu"
Đồng Nhan cười
"Thật ra tôi cũng có làm được gì đâu"
Không phải cô khiêm tốn mà cô thực sự không biết mình có công lao gì, cô chỉ đi theo họ ăn một bữa cơm, đóng vai trò chẳng khác gì người tiếp rượu, hơn nữa vẻ mặt cô cũng chẳng vui vẻ gì khi phải tiếp rượu.
Thật ra, cô đã sớm đoán được chuyện Tần Nhiên sẽ giao hạng mục này cho Vĩ Đạt, bây giờ, Tần Thị chẳng cần phải quan tâm tới việc giao hạng mục cho ai thì đạt được lợi nhuận lớn nhất, khi đã có nhiều tiền, con người ta sẽ thấy nhàm chán, do đó sẽ truy cầu một số thứ khác.
Chẳng hạn như, chơi đùa với cảm giác tội lỗi, biến cuộc sống của mình càng trở nên cẩu huyết, kích động, đũa bỡn với tình cảm của người khác, hay là làm thế nào để nghe được lời hối hận của người khác.
Đòng Nhan nghĩ có lẽ bây giờ Tần Nhiên chính là loại tâm tình này, thật là biến thái mà tâm tư khó dò, rõ ràng đem cuộc sống của cô cùng công việc đều xáo trộn một mớ.
Đúng là những kẻ có tiền thì chẳng sợ phiền phức, ví dụ như Tần Nhiên; nhưng một người bình thường như Đồng Nhan thì lại sợ nhất sự việc trở nên rắc rối.
Quản lý Lương cũng không nói ra, đôi mắc đắc ý híp lại chỉ còn một đường chỉ may
"Haha...không có gì cô không làm được, dù thế nào, tiệc ăn mừng chủ nhật cô là nhân vật chính , cô nhất định phải đi đấy"
Đồng Nhan đầu đầy vạch đen, đã lâu rồi cô không còn quen với việc mình là nhân vật chính của một bữa tiệc nữa, những năm gần đây cô luôn sắm vai phụ, vì vậy cô rất lo lắng, không biết chủ nhật này cô có thể sắm vai nhân vật chính của bữa tiệc được không, thật ra mọi người đều hiểu rõ, Tần thị giao dự án này giao cho Vĩ Đạt không phải do công lao của cô lớn, mà do sự mờ ám giữa cô và chồng cũ của cô - Tần Nhiên.
"Không được rồi, chủ nhật con trai tôi có một cuộc thi, tôi phải đi với nó"
Đồng