pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương

Tác giả: Mộ Hạ

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 134822

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/822 lượt.

cây cột điện nói với mẹ mình: ‘Mẹ ơi, có hai người trên cột điện.’ Mẹ cậu vội vàng dắt tay cậu tức tốc rời đi. Về sau câu chuyện lan truyền ra, có nhà báo đến nhờ Tiểu Minh dẫn tới chỗ cây cột điện. Nhà báo hỏi: ‘Người đâu rồi?’ Tiểu Minh chỉ lên trên. Nhà báo ngẩng đầu nhìn, trên cột điện có một tấm biển viết dòng chữ: An toàn giao thông, trách nhiệm của người người.” Tôi ho khẽ một tiếng: “Hết rồi.” Và tôi thổi tắt cây nến đầu tiên.
Vẻ mặt Kỷ Nghiêm không có lấy một chút biến đổi. Anh ta nhìn tôi hỏi: “Em có chắc đây là trò thử thách lòng can đảm không vậy?”
Tôi ngẩn người hỏi lại: “Chẳng lẽ không đáng sợ sao?”
Khóe miệng Kỷ Nghiêm khẽ giật lên hai cái: “Đầu óc em quả nhiên khác với người thường.”
Ngoài cửa sổ gió điên cuồng thổi, mưa xối xả quất lên khung cửa kính, tiếng gió rít u u nghe rợn cả người.
Tôi và Kỷ Nghiêm đã thổi tắt ba ngọn nến, trên bàn chỉ còn một ngọn nến cuối cùng, thắng bại chính là lúc này đây. Nhắm mắt lại, tôi ra sức lắc con xúc xắc, trong lòng thầm kêu: “Bồ tát phù hộ”, “Đức mẹ Maria phù hộ”. Xúc xắc tung xuống rồi, ngay phút giây tôi mở mắt ra, cả thế giới như tĩnh lại. Nhìn kết quả cuối cùng mà nước mắt tôi lã chã tuôn rơi, cuối cùng cũng hiểu thế nào là lấy gậy ông đập lưng ông.
Kỷ Nghiêm nói: “Em thua rồi.”
Nụ cười của tôi trở nên cứng ngắc: “Lần này không tính có được không?”
“Điền Thái Thái, em định chày bửa chắc?” – Ánh sáng lạnh lùng xẹt qua trong mắt Kỷ Nghiêm.
Tôi rùng mình, lắp bắp: “Đương nhiên, đương nhiên là không phải rồi. Nhưng … nhưng mà anh vẫn chưa kể chuyện .” Cho dù giãy giụa trong vô vọng thì cũng còn tốt chán so với đầu hàng! Trong lòng tôi phục mình ghê lắm, quả đúng là tinh thần của “con gián đánh không chết”.
Kỷ Nghiêm nhìn tôi chăm chú, trầm ngâm giây lát rồi thong thả bước đến gần tôi: “Trời lúc buổi đêm gần sáng se se lạnh, có một chàng trai lái xe máy đi đón bạn gái tan sở. Bạn gái dịu dàng dang hai tay ôm lấy chàng trai, rồi lại vuốt ve khuôn mặt chàng trai âu yếm hỏi: ‘Lạnh không anh?’ Chàng trai đang định đáp, đột nhiên phát hiện đôi tay bạn gái trên hông mình chưa hề rời khỏi …”
Ngọn nén cuối cùng trong phòng bị anh ta thổi tắt. Trước mắt tối om, tôi bỗng thấy hình như có cái gì đó tóm lấy mình, lưng tôi lạnh buốt, vội hét lên một tiếng: “Á!” Sau đó sợ hãi cắm đầu chạy về phía trước.






Ngoài cửa sổ mưa đã ngớt dần, tiếng mưa rơi trên cửa kính vang lên khe khẽ, căn phòng nhỏ yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của tôi. Lúc nhào về phía trước, tôi ngã vào một vòng tay ấm áp, hình như còn áp lên thứ gì đó âm ấm, đôi môi tôi bỏng rát. Tôi bất giác nín thở, mắt trợn tròn. Mắt đối mắt, môi kề môi, tôi có thể trông thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đen thẳm của Kỷ Nghiêm, trong gian phòng tối om, đôi mắt đó trong trẻo đến me người.
Giây phút ấy, hơi thở của Kỷ Nghiêm hòa tan trong cơ thể tôi, khiến cả người tôi như bị trương lên.
Không ngờ một chàng trai có khí chất lạnh lùng như anh ta lại có đôi môi nóng bỏng đến thế ….
Dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong tôi, khiến người tôi nóng bừng.
Tôi đẩy anh ta ra gần như ngay lập tức, xin lỗi theo bản năng: “Em … em xin lỗi.”
Kỷ Nghiêm đứng im bất động nhìn tôi, thản nhiên nói: “Chả mấy khi thấy em tự tin như vậy.” Khóe miệng anh ta cười nhạt đầy châm chọc.
Nhìn vẻ mặt tựa cười tựa không của Kỷ Nghiêm mà lòng tôi chùng xuống. Tôi cúi đầu lí nhí: “Có phải anh thấy em thi đỗ vào trường trực thuộc là nhờ ăn may đúng không? Anh thấy em không xứng đáng ở bên hội trưởng hội học sinh, cho rằng dù có chết thì em cũng không thể đậu nổi vào lớp chọn chứ gì? Có phải anh nghĩ rằng em chỉ có nước bị anh điều khiển?”
Kỷ Nghiêm không ngờ lại thoáng chút tức giận, anh ta chau mày nói với tôi: “Điền Thái Thái, thì ra em coi thường bản thân mình như thế sao?”
Tôi ngẩn người, lửa giận vừa mới nhen lên đã lại xẹp xuống ngay lập tức. Thực ra tôi cũng chẳng có lí do gì mà ca thán trước mặt anh ta, dù gì thì tôi cũng còn chưa thấy mặt hội trưởng hội học sinh bao giờ nữa, lúc trước đăng kí thi vào trường trực thuộc là vì Trần Tử Dật … nhưng tại sao Kỷ Nghiêm lại bực mình thấy rõ như thế nhỉ? Lẽ nào anh ta thấy tôi giả dối, hay là vốn dĩ anh ta đã rất ghét tôi rồi?
Kể từ hôm ác ma Kỷ Nghiêm nói câu đó với tôi, tôi bắt đầu mất ngủ, ban ngày tâm trạng cứ bồn chồn không yên. Ngày nào cũng thế, trời mới tờ mờ sáng tôi đã dụi mắt tỉnh ngủ rồi, bởi vì cả đêm tôi toàn nằm mộng. Trong mơ Kỷ Nghiêm bóp cổ tôi khinh bỉ nói: “Điền Thái Thái, một đứa vô tích sự như cô thì dựa vào cái gì mà đặt điều kiện với tôi?” Rồi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tôi sợ quá choàng tỉnh dậy.
Mỗi lần nhớ lại nụ hôn mình chủ động dâng lên đó tôi lại thấy như có sét đánh xuống đỉnh đầu.
Dạo này tôi đã nhờ mẹ hầm cho không ít canh nhân sâm để tôi an thần bổ khí, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả. Hết cách, tôi đành hỏi La Lịch Lệ: “Dạo này tớ cứ mất ngủ bồn chồn làm sao ấy, lại còn hay tức ngực nữa, cậu nói xem có