
Tác giả: Mộ Hạ
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 134823
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/823 lượt.
phải là tớ mất cân bằng nội tiết không?”
La Lịch Lệ ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Thái Thái, có phải cậu đến kỳ tiền mãn kinh sớm không thế?”
Tôi trợn mắt: “Có ai bị sớm ba mươi năm không hả?”
La Lịch Lệ đáp: “Cậu đi đâu cũng bị người ta chèn ép, lại không thể phản kháng, tớ nghĩ là cậu đã lâm vào tình trạng muốn mà không được thỏa mãn do bị chèn ép với cường độ quá cao.”
“Cái gì?” Tôi bị nó dọa cho suýt nữa ngã lăn từ trên giường xuống.
La Lịch Lệ thong thả nói: “Gã Kỷ Nghiêm này thật không đơn giản chút nào. Cậu mới tiếp xúc với anh ta được bao lâu chứ? Mới có một tuần ngắn ngủi mà đã bị anh ta nhìn thấu hết rồi. Giờ thì trước mặt anh ta, cậu đã hiện nguyên hình một cách hoàn toàn trần trụi.”
Bị La Lịch Lệ nói trúng sự thực, tôi tức lắm: “Tớ mặc kệ cái gì mà muốn nhưng không được thỏa mãn, tớ chỉ biết lần này nhất định tớ phải trả đũa cho hả giận. La Lịch Lệ, kiểu gì tớ cũng phải thi đỗ vào lớp chọn.”
Ngụm coca vừa vào đến miệng đã bị La Lịch Lệ phun sạch ra ngoài, nó sờ trán tôi: “Thái Thái, có phải dây thần kinh của cậu bị hoại tử hết rồi không? Lớp chọn trường trực thuộc là nơi mà chúng ta chỉ có thể ngước nhìn ao ước, không thích hợp với loài động vật đơn bào như cậu đâu!”
Tôi đã hạ quyết tâm rồi, chín con trâu cũng không lôi về được. Tính ra thì hai cuốn vở luyện tập dày cui Kỷ Nghiêm bảo tôi làm vẫn còn ba phần tư chưa hoàn thành, tôi túm lấy tay La Lịch Lệ, hai mắt đầm đìa nước: “Bị ác ma đeo bám, chắc chuyến du lịch lần này tớ không đi được mất rồi, một mình cậu hãy chơi vui vẻ nhé!”
Ánh mắt La Lịch Lệ chuyển sang thương hại một cách không thèm che đậy, nó vỗ lệ tay tôi an ủi: “Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng, cậu hãy bảo trọng.”
Ngày hôm sau.
Sau một hồi suy tư nghĩ ngợi, tôi trợn mắt nuốt nước miếng nói với Kỷ Nghiêm: “Kỷ Nghiêm, em muốn vào lớp chọn trường trực thuộc.” Câu này không phải là một câu nghi vấn, cũng không phải là một câu giả thiết. Đó là một câu trần thuật với sắc thái vô cùng khẳng định.
Kỷ Nghiêm quay sang nhìn tôi, khóe miệng lại nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp. Đôi mắt anh ta vẫn trong veo trầm tĩnh, chỉ tay lên tập vở luyện tập trên bàn, không ngờ anh ta cũng đổi thái độ nghiêm túc: “Được, em hãy làm hết đống bài tập này trước đã.”
Vì không còn phải lo nghĩ về chuyện chơi bời như trước nữa, tôi bắt đầu tập trung giải quyết đống bài tập kia. Vì ngày nào cũng phải quần quật làm bài tập, lại còn phải đấu tranh với thế lực xấu xa nên đến tối tôi ngủ một mạch cho tới sáng, chẳng còn mơ mộng gì hết nữa, hiệu quả thần kỳ hơn cả ăn mười củ nhân sâm.
Nhưng mà đáng ra tôi nên lường trước điều này từ sớm mới phải. Một lần thỏa hiệp đủ khiến tôi cả đời đừng mong được trở mình.
Kỷ Nghiêm kiến nghị với mẹ tôi: “Cô ơi, cháu nghĩ kết hợp với tập thể dục thể thao vừa phải cũng rất có lợi cho việc tiếp thu kiến thức đấy ạ”
Mẹ tôi lập tức gật đầu đồng ý: “Có lý lắm, chẳng trách sức khỏe của Kỷ Nghiêm tốt như vậy, a ha ha ha.”
Thế là trong tiếng cười của mẹ, tôi lại khóc ròng.
Có ai đang nghỉ hè mà mới sáng ngày ra đã vừa phải học thuộc từ mới tiếng Anh vừa tập bài thể dục nhịp điệu không hả? Thế mà Kỷ Nghiêm dám bảo cái này là vừa học vừa chơi!
Ông trời ơi, tuy rằng tôi có do dự một chút xíu xiu, nhưng mà ông cũng đâu nhất thiết phải trừng phạt tôi thế này chứ? Nếu như cho tôi một cơ hội làm lại từ đầu, tôi nhất định sẽ nói với ác ma Kỷ Nghiêm ba chữ: “Phải phản kháng!” Đúng, phải đấu tranh chống lại thế lực xấu xa! Phải tranh đấu tới cùng!
Lòng nghĩ vậy, hai mắt tôi sáng bừng kiên định, dũng khí trào dâng khắp cả người.
Tôi nhớ nhà chú tầng trên có một cuốn tuyển tập đề toán khó cấp ba, thế là tôi liền lên mượn, đối chiếu đáp án chọn ra một bài mà lời giải dài dòng nhất rồi thỉnh giáo Kỷ ác ma bằng thái độ rất đỗi thành khẩn: “Kỷ Nghiêm, bài này khó quá, anh dạy em cách giải được không?” Hai mắt tôi còn lấp lánh ngàn ánh sao sùng bái.
Kỷ Nghiêm chau mày liếc nhìn tôi, nhận lấy đề bài xem một lượt rồi bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Bài toán tôi cố tình chọn lựa này đến cả một thầy giáo dạy toán cấp ba như chú tầng trên còn nói là khá khó giải kia mà! Tôi cười thầm trong bụng: nếu Kỷ Nghiêm không làm được, thế thì anh ta sẽ bị tôi chê cười ngay!
Bỗng dưng Kỷ Nghiêm cười khẩy một tiếng: “Em tưởng anh không làm được thật à?”
Hả? Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Kỷ Nghiêm đã cầm bút viết một chuỗi công thức và con số lên trên giấy A4, phần lớn công thức tôi còn chưa trông thấy bao giờ. Chữ anh ta sạch sẽ và thanh thoát, đẹp hệt như chủ nhân của chúng, ánh mắt của tôi bị những ngón tay thon dài cùng với xương cổ tay nhô lên hấp dẫn. Chẳng mấy chốc Kỷ Nghiêm đã dừng bút tính ra đáp số.
Rồi anh ta nhướn mày cười khẽ: “Thái Thái, thì ra em thích những bài toán kiểu này. Có điều đây là bản cũ từ năm ngoái, nhà anh có bản mới nhất năm nay, nếu em hứng thú, mai anh sẽ để em làm cuốn đó.”
Bản mới … mới nhất năm nay á? Biến thái vậy sao?
Tôi hóa đá ngay lập tức, cuống quýt xua tay: “Không, không cần đâu