
Tác giả: Cừu Mộng
Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015
Lượt xem: 1341714
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1714 lượt.
ột ít phương pháp nuôi dưỡng tình cổ không? Thuận tiện cho hai nàng rắn nhỏ của ta chơi đùa.” Biểu tình trên mặt Vũ Mê Mê giờ phút này tràn ngập nịnh nọt, vì để đạt mục đích, có lúc da mặt của nàng sẽ dày đến mức làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
“Không được.” Nàng thẳng thừng cự tuyệt.
“Keo kiệt.” Vũ Mê Mê bất mãn lầu bầu.
“Ngươi muốn làm gì?” Tâm niệm vừa chuyển, Phương Tiểu Kiều dường như hiểu được ý tứ trong lời nói của Vũ Mê Mê, khẩu khí trở nên mềm mỏng hơn hẳn.
Vũ Mê Mê tựa vào cạnh cửa sổ, nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó dè dặt mở miệng nói: “Nếu, ta chỉ nói là nếu như, nếu ta ra tay hạ cổ sư huynh, thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Suy nghĩ của ngươi thật kỳ lạ.” Phương Tiểu Kiều bác bỏ không chút lưu tình.
“Ta không có. Ta đã hỏi Phong Tiêu Tiêu, hắn là dùng Băng phách hàn phong chưởng đả thương sư huynh. Chưởng phong âm hàn, mà tình cổ tính dương, một âm một dương gặp nhau như thế, theo lý hẳn là có thể dung hợp, thậm chí có thể giải tình cổ trong người sư huynh, nhưng sư huynh bỗng dưng lại nằm một chỗ như vậy.” Nàng đoán sư huynh lúc ấy cũng ôm ấp hi vọng này, nhưng mà người tính không qua trời tính, rốt cuộc lại hại bản thân trở nên tàn phế.
Trên mặt Phương Tiểu Kiều huyết sắc nhanh chóng mất đi, sự thật đúng là như thế! Nàng vẫn không rõ hắn vì sao cứ muốn quyết đấu với Phong Tiêu Tiêu, bây giờ quả thật đã hiểu rõ -- hắn muốn giải cổ.
“Chàng biết y thuật?” Phương Tiểu Kiều hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Vũ Mê Mê gật đầu, “Đương nhiên, đồng môn sư huynh muội chỉ có ta và Lý sư huynh học y.” Vậy có tính là bán đứng đồng môn không?
“Ta cho ngươi tình cổ.” Phương Tiểu Kiều khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, nếu hắn đã không muốn ở lại bên cạnh nàng, nàng còn giữ lại cái xác không hồn này để làm gì? Có thể tỉnh lại hay không chỉ có thể trông vào khí số của hắn.
“Cám ơn.” Vũ Mê Mê cười rạng rỡ, giơ tay ra.
Phương Tiểu Kiều lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Vũ Mê Mê, đồng thời giải thích phương thức hạ cổ, sau đó không chút lưu luyến xoay người rời khỏi phòng. Lúc này, lòng nàng chỉ có cảm giác đau đớn, không muốn nhìn thấy Lý Bộ Thanh nữa. Nước mắt của nàng cũng không thể để cho người ngoài nhìn thấy, vì một nam nhân như vậy thật không đáng.
Cổ thụ rậm rạp chọc trời, cành lá um tùm xếp chồng lên nhau, làm cho ánh nắng mặt trời căn bản không thể xuyên qua tán lá chiếu sáng một vùng đất đai. Đầm lầy ẩm thấp, không gian mịt mù, thi thoảng vọng lại vài tiếng côn trùng kêu rả rích.
Trong một góc sâu khuất có dáng người đang ngồi, nếu không để ý sẽ không phát hiện ra.
Nàng đã ngồi ở đây rất lâu rồi, tay vân vê một chiếc hũ, đôi mi gắt gao nhíu lại, tựa hồ như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Phong Tiêu Tiêu vòng tay trước ngực, dựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần. Luận về võ công, hắn tung hoành trên giang hồ không có địch thủ, nhưng nói đến y thuật, hắn ở trước mặt nàng không đáng giá một xu. Không giúp được nàng, hắn tình nguyện ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho nàng.
Đôi bàn tay hết chà rồi lại xát, trên mặt Vũ Mê Mê hiện rõ sự chán nản và do dự...... Phải mạo hiểm ư? Thật sự phải đi đến bước này ư? Lỡ chẳng may..... hậu quả thật không dám tưởng tượng. Nhưng mà nếu không mạo hiểm, nàng không còn nghĩ ra cách nào nữa, trong khi hi vọng của mọi người đều đặt cả trên người nàng!
“Linh Nhi, đang nghĩ gì đó?”
“Chủ nhân, người rõ ràng đã chữa khỏi bệnh cho Lý thiếu gia, vì sao lại muốn đi không chào từ biệt?” Là sợ Phương Tiểu Kiều đuổi theo truy sát ư? Không cần lo ngại, y thuật của chủ nhân luôn khiến người ta ngưỡng mộ.
“Nếu muội hiểu được, muội đã chẳng phải là thị nữ của ta.” Nàng ngao ngán thở dài, có một nha hoàn như vậy, có không muốn cảm khái cũng không được.
Tuyết Linh không vui bĩu môi, chủ nhân đang châm chọc nàng, người ngốc cũng có tự trọng mà.
Phong Tếở một bên cười trộm.
“Chúng ta đi thôi!”
“Phong trang chủ đâu rồi?” Tuyết Linh dáo dác nhìn xung quanh thật lâu cũng không trông thấy Phong Tiêu Tiêu.
“Huynh ấy sẽ gặp mình ở ngoài.” Vũ Mê Mê lười nhác giải thích với nha đầu.
“À.” Trong lòng Tuyết Linh vẫn tràn đầy nghi hoặc.
Khi Vũ Mê Mê tìm thấy cửa ngầm ẩn sâu trong bụi gai, Tuyết Linh há hốc cả mồm.
“Chủ nhân, người khi nào thì tìm thấy lối ra?” Chủ nhân không hổ là chủ nhân, luôn có khả năng làm được chuyện mà người khác không thể làm.
“Tùy tiện thôi.” Giọng hững hờ không quan tâm.
“Nhưng mà lúc đó rõ ràng chúng ta đã bị bịt mắt lại.” Tuyết Linh khó hiểu.
Phong Tế cũngỏ vẻ tò mò.
Nàng giơ lên bàn tay. “Ta bị gai đâm trúng.”
“Thì ra là thế.” Tuyết Linh gật gù.
Vũ Mê Mê liếc nàng một cái, cũng không nói gì, xoay người đi vào mật đạo.
Tuyết Linh, Phong Tế cùng bước theo sau.
Đoàn người dừng lại ở dưới chân núi.
Vũ Mê Mê quay lại nhìn đường, trong lòng âm thầm thổn thức, hi vọng ông trời phù hộ Lý sư huynh có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn này. Hiện tại vì để bảo đảm an toàn, đi trước rồi tính