watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nương Tử Xin Nhẹ Chút

Nương Tử Xin Nhẹ Chút

Tác giả: Hoa Diên U Lạc

Ngày cập nhật: 04:34 22/12/2015

Lượt xem: 1341456

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1456 lượt.

g cháy rất nhỏ “‘Xèo xèo”, “Đến lúc đó, không biết ai mới mất mạng.”
Hai ngày bôn ba, ba người Đường Thải Nhi rốt cục cũng đi tới Phần Dương gần Vân Thiên lâu, gửi ngựa trong trại ngựa trước cửa thành, ba người lửng thững mà đi.
Trên mặt Dạ ngu ngốc vẫn nở nụ cười nhàn nhạt với Đường Thải Nhi, theo sát bên cạnh nàng xuyên phố qua hẻm, đôi lúc nghỉ chân cũng có mấy người thưởng thức dung nhan bọn họ, tuy nhiên cũng không dám tiến lên một bước, bởi vì bọn họ cũng nhìn thấy Tịch Thanh cầm kiếm trong tay, cùng với cái vẻ mặt hung tợn, nhưng mà vẻ mặt như vậy lại đặt ở khuôn mặt tinh khiết kia thật là có chút quái dị.
Đường Thải Nhi phe phẩy quạt xếp, khóe môi nhếch lên nụ cười phóng khoáng. Vốn định quay đầu lại trao đổi cảm ngộ lúc đi vào Phần Dương cùng hai người một chút, lại nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn như tu la kia.
“Ngươi đang làm gì? !” Khóe miệng của Đường Thải Nhi co giật, nhìn Tịch Thanh quát lớn: “Ngươi ăn phải phân à? ! Biểu tình như vậy là sao? !”
Tịch Thanh lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
“Hắn sao vậy?” Đường Thải Nhi chuyển sang hỏi Dạ ngu ngốc.
Dạ ngu ngốc lắc đầu một cái, tiếp tục mỉm cười.
Đường Thải Nhi đau đầu ngắt mi tâm, nhìn đúng một tửu lâu, nhanh chóng rời đi. Tịch thanh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của tửu lâu, quay đầu nhìn Dạ ngu ngốc, trong nháy mắt giọng nói đã ôn nhu, “Là quán thịt vịt, Dạ nhi thích ăn thịt vịt sao?”
“Con vịt! Thích!” Dạ ngu ngốc cười rực rỡ.
Sắc mặt Tịch Thanh không khỏi đỏ lên, nhìn bóng lưng Dạ ngu ngốc theo sát Đường Thải Nhi tiến vào trong đầu hốt hoảng một hồi, sau đó, cúi đầu thầm mắng mình, “Ngươi lại nghĩ bậy cái gì chứ, bình tĩnh bình tĩnh!”
Đường Thải Nhi và Dạ ngu ngốc tìm một vị trí ngồi yên ổn thưởng thức quang cảnh, một lát sau, nước trà được bưng lên, mới thấy Tịch Thanh ôm trường kiếm tự nhiên đi vào, nghiễm nhiên một bộ phong phạm giang hồ hào hiệp.
“Tịch huynh, ngắn mấy thước, nhưng đi cũng khá nhanh.” Đường Thải Nhi tà tà cười một tiếng, liếc mắt nhìn Tịch Thanh.
Tịch Thanh đặt kiếm lên bàn, cầm bình trà lên rót nước, “Tàm tạm, tại hạ trái lại rất tò mò, hai chân Đường huynh ngắn như thế, nhưng cũng có thể đi nhanh như vậy, ha ha.”
Trán Đường Thải Nhi nổi lên gân xanh, Đường Thải Nhi nàng hận nhất là bị người khác nói chân của mình ngắn!
“A, tịch Thanh vẫn đang suy nghĩ, nếu Đường huynh thay nữ trang, nhất định là phong hoa tuyệt đại, không nhìn ra một tia khí khái của nam nhân.” Tịch Thanh cười biến thái, đôi mắt xếch cực kỳ hưởng thụ thưởng thức sắc mặt của Đường Thải Nhi.
Dạ ngu ngốc khẽ mỉm cười, “Tiểu Tịch Tịch thay nữ trang nhất định cũng rất đẹp mắt.”
“Ha ha ha! !” Đường Thải Nhi cười to, nàng vốn là nữ nhân, bị người nói như vậy cũng không sao, nhưng Tịch Thanh là một đại nam nhân, bị nói như vậy, thật đúng là quá hỉ cảm rồi, huống chi lại bị Dạ ngu ngốc nói.
Sắc mặt Tịch Thanh quẫn bách, chỉnh chỉnh thân thể, “Dạ nhi đùa sao, tiểu Tịch chính là nam tử hán chính cống.”
Dạ ngu ngốc cười nhạt, nhìn Tịch Thanh không có mở miệng nói bất kỳ lời nào nữa, nhưng làm cho đối phương một hồi đỏ mặt, chợt bắt lấy cổ tay của hắn.
Đường Thải Nhi kinh hãi, cho là Tịch Thanh sẽ hạ thủ đối với Dạ ngu ngốc, nhưng không ngờ hắn nói một câu, “Dạ nhi, ta thật sự chính là nam nhân.”
“Ừ! Dạ nhi tin mà!” Dạ ngu ngốc nghiêm túc trả lời.
“Ba vị gia, thức ăn của các vị.” Tiểu nhị giơ khay lớn, để đĩa thịt vịt lên bàn.
Đường Thải Nhi cười cười, nhìn tiểu nhi, “Tiểu nhị, có biết Vân Thiên lâu đi như thế nào không?”
Hai mắt tiểu nhị căng thẳng, tay mất thăng bằng, khay rời tay rơi xuống đất, Tịch Thanh giơ mủi chân, nhẹ nhàng tiếp lấy sau đó khay lần nữa trở về trong tay tiểu nhị.
Tiểu nhị lau mồ hôi, lại nhìn trường kiếm trên bàn, hiểu được mấy vị này nhất định là người trong giang hồ, vội vàng nói: “Thành Tây ba mươi dặm trong sườn núi.”
“Đa tạ tiểu nhị.”
“Mấy vị gia nhất định là tới tham gia đại hội giám bảo đúng không? Nếu là bình thường, không có ai dám đi, cũng không có người có thể đi đến Vân Thiên lâu.”
Tịch Thanh nhíu lông mày, cùng Đường Thải Nhi liếc mắt nhìn nhau, “Đại hội giám bảo cái gì?”
“Nghe nói Vân Thiên lâu lấy được một món võ lâm chi bảo, ngày mai cử hành đại hội giám bảo, cùng giang hồ hào kiệt chiêm ngưỡng phong thái bảo vật.”
Tịch Thanh tức xanh mặt, bàn tay muốn đánh lên mặt bàn để bày tỏ tức giận, Đường Thải Nhi vội vàng vững chắc tiếp được chưởng của hắn, nói thầm trong lòng, huynh đệ, món ăn trên bàn còn chưa có ăn qua, một chưởng của ngươi xuống, cái bàn sẽ bị vỡ nha.
. . . . . .
Tiểu nhị thấy bộ mặt tức giận của Tịch Thanh, không dám nhiều lời nữa, vội vàng lui xuống.
Tịch Thanh nhìn mình bị Đường Thải Nhi cầm tay, vẻ mặt chán ghét đem hất ra, “Đường huynh tự trọng!”
“Tự trọng bà nội ngươi! Ngươi phải chú ý đến mọi người chứ? ! Ngươi tùy tiện nổi giận như vậy, gặp nạn chính là đồ ăn trưa của chúng ta!”
“Hừ! Hình Dận chết tiệt đã đoạt vật gia bảo của người khác, còn dám lấy ra khoe khoang!”
“Bình tĩnh, ăn cơm đi.”
“Ăn