
Tác giả: Tiêu Dao Hồng Trần
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341315
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1315 lượt.
nên mạnh mẽ hơn, trong miệng cô vang lên tiếng rên rỉ dập dờn, trầm bổng.
Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác như bị thiêu đốt thế này, chỉ vào những lúc được Chân Lãng hôn cô mới có cảm giác toàn thân nóng bỏng, mà đêm nay cảm giác nóng bỏng ấy còn dữ dội hơn bất cứ bao giờ.
Trong lòng cô, không biết từ lúc nào mà sự coi khinh đối với khuôn mặt điển trai của Chân Lãng đã biến thành tán thưởng, rồi trở thành sự yêu thương quyến luyến như lúc này.
Bàn tay anh lướt đi trên làn da mịn màng trắng nõn của cô giọng càng thêm trầm thấp: “Em có cho phép một người tri kỷ làm thế này với em không?”
Cô nhìn vào mắt anh, lúng túng trả lời như bị yểm bùa: “Tôi... không có người tri kỷ nào khác.”
Trong sinh mệnh của cô, từ đầu tới cuối chỉ có anh là người con trai duy nhất mà cô nhớ được, biết phải so sánh ra sao, và như vậy thì làm sao biết được kết quả đây?
Khóe miệng Chân Lãng hơi nhếch lên, vẫn có chút bất mãn: “Vậy em có cho phép một người con trai khác chạm vào em thế này không?”
Người khác ư?
Da thịt liền kề, hôn hít triền miên như lúc này ư?
Cô lập tức trợn tròn mắt, cố tưởng tượng.
Người đàn ông khác, người đàn ông khác...
Mấy nhiếp ảnh gia Tiểu Chu, Tiểu Lý, Tiểu Trần, Tiểu Triệu ở bộ phận chụp ảnh cưới của Hướng Dương Vàng đó ư? Đó là những người mà cô thường xuyên tiếp xúc trong công việc, cũng miễn cưỡng có thể tính là từng đụng chạm da thịt rồi.
Giả Thược chợt cảm thấy dạ dày cồn cào, một ngụm nước chua thiếu chút nữa đã phun ra ngoài, may mà cô kịp thời nuốt ngược trở lại.
Không phải là vì Chân Lãng đẹp trai, không phải là vì Chân Lãng lịch thiệp, càng không phải là vì những thứ vật chất phù phiếm trên người Chân Lãng, chỉ là vì con người anh, chỉ là vì cô cảm thấy anh vô cùng quen thuộc, tựa như chính đôi tay của cô vậy.
Anh cắn nhẹ lên cái dái tai mềm mại của cô: “Chồng của em sau này sẽ là người thân thiết nhất với em, em cho rằng còn có thể đợi được một người thân thiết với em hơn anh sao?”
Xét về tình cảm, xét về sự hiểu nhau, xét về sự ăn ý, trên đời này sẽ không có người nào khác có thể hơn được anh sao?
“Vậy nhóc con, anh có thể trở thành người chồng thật sự của em không?” Anh mơn man vành tai cô, khiến cô rùng mình. “Một người chồng đầu gối tay ấp, suốt đời kề bên?”
Bàn tay Giả Thược lẳng lặng đưa lên vuốt ve bờ má anh, khuôn mặt tuấn tú ở gần ngay gang tấc đó đã in sâu vào đáy mắt cô, cô cứ nhìn, không chớp mắt.
Rồi cánh tay cô bám vào vai anh, kéo anh về phía mình, càng lúc càng gần hơn...
Trong những nụ hôn tới tấp như mưa, cô không cách nào thở được, để mặc mình đắm chìm trong biển cả tình yêu của anh, để mặc mình trôi theo làn sóng.
Hơn hai mươi năm nay, cô đã quen với sự tồn tại của anh, muốn đổi sang một người khác chỉ e đã là không thể. Để anh trở thành người chồng thật sự của cô, ý tưởng này dường như không tệ.
Cô khẽ nở nụ cười, nhưng vừa hé miệng, nụ hôn của anh đã trùm lên cánh môi cô.
Đột nhiên, anh khẽ rên lên, lông mày hơi cau lại.
“Tay anh!” Giả Thược đột nhiên nhớ ra chuyện cánh tay anh vừa bị thương không thể đỡ được trọng lượng của cơ thể.
Cô muốn đỡ lấy anh, nhưng vừa mới động đậy thì...
“Bộp…”
“Au…”
Cái chân thạch cao to tướng của cô nàng nào đó đập mạnh vào thành giường, tiếng kêu rên thảm thiết lập tức vang lên.
Ngọn lửa tình yêu nóng bỏng lập tức bị cơn đau dập tắt, Chân Lãng nhìn khuôn mặt đã trở nên méo xệch của Giả Thược, liền nở một nụ cười vui vẻ, nằm xuống bên cạnh cô: “Xem ra dù ai ở bên trên thì cũng không giải quyết được vấn đề khó khăn của chúng ta lúc này.”
Thiên Tàn và Địa Khuyết, có những lúc cũng không thể bổ sung cho nhau được.
Tuy chưa thể đi nốt bước cuối cùng, nhưng đối với Chân Lãng đây đã là một chuyện đáng để thỏa mãn lắm rồi. Ít nhất thì lúc này Giả Thược cũng đã đồng ý để anh làm chồng chính thức của cô.
***
Trong tình huống không thể đi lại, dù có hoạt bát đến đâu thì cũng chỉ có thể rúc trong nhà. Giả Thược có thêm cơ hội để ngủ nướng, nhưng cũng buồn chán vì chỉ có thể chơi đùa một mình.
Đừng nói tới việc chơi đùa với Chân Lãng nữa, không bị anh trêu đùa đã là chuyện tốt rồi.
Ngay từ sáng sớm, vừa mờ mắt ra, cô đã phải đồi mặt với bàn tay ma quái xuất hiện ở mọi nơi của anh và cái miệng đáng ghét không biết khi nào thì gặm tới.
“Đi ra!” Giấc mộng đẹp bị người ta quấy rối, Giả Thược khẽ cất tiếng lầm bầm, rồi xua tay đuổi “con muỗi” trên mặt, khẽ gãi mặt một cái, sau đó xoay người tiếp tục chìm vào giấc mộng đẹp.
Sau khi xoay người, cô vòng tay qua eo Chân Lãng, chân thì gác lên đùi anh, đầu vùi vào ngực anh. Nghe tiếng trái tim anh đập thình thịch, thình thịch, cô cảm thấy khoan khoái vô cùng, chỉ muốn giấc ngủ này có thể kéo dài mãi mãi.
Chân Lãng rút bàn tay đang cầm mấy sợi tóc của Giả Thược mà gãi nhẹ trên khuôn mặt cô, cúi đầu nhìn cô gái đáng yêu trong lòng mình, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ.
Cô nàng hám ngủ tựa như một chú mèo lười rúc vào lòng anh, chỉ một động tác trong im lặng ấy thôi đã thể hiện ra sự dựa dẫm của cô đối với