
Tác giả: Tiêu Dao Hồng Trần
Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341305
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1305 lượt.
ắp tiền sảnh của bệnh viện, khiến vô số người ném tới những ánh mắt tò mò, sau đó thì rì rầm bàn tán.
Thái độ thù địch giữa hai cô gái trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Giả Thược hơi cử động, cánh tay ôm lấy Chân Lãng càng chặt hơn, rồi liếc mắt nhìn về phía Vương Thiếu Hoàn.
Không hề có sự khiêu khích, bởi cô sớm đã là người chiến thắng, trong ánh mắt cô lúc này là sự lười nhác. Cô lười đấu đá, lười tính toán và cũng lười giải thích.
Chân Lãng ngoảnh đầu lại, trong ánh mắt sâu sắc mang theo một tia sáng mà chỉ có cô mới hiểu, rồi anh khẽ cất tiếng hỏi cô: “Chồng em rất giàu phải không?”
Giả Thược nghiêng đầu qua một bên, cũng đáp lại anh bằng một tia sáng y như thế, rồi khẽ mỉm cười trả lời: “Chắc là vậy.”
“Vậy em yêu anh hay là yêu chồng em?”
Giả Thược cười hì hì nói: “Đều yêu.”
Câu trả lời trơ tráo của cô khiến tất cả mọi người đang có mặt đều không kìm được mà tỏ vẻ khinh thường, nhưng câu nói tiếp theo của Chân Lãng thì lại trơ tráo hơn.
Anh cao giọng nói: “Vậy bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ bám váy em để em nuôi nhé?”
Giả Thược cười vang, gật gật đầu.
Hai bóng người rất nhanh đã biến mất khỏi cửa lớn của bệnh viện, chỉ còn lại cô gái bị bỏ rơi kia, sắc mặt từ xanh biến thành trắng, rồi từ trắng chuyển sang tím ngắt.
“Xông lên...” Giọng nói trong trẻo của một cô gái vang vọng trong siêu thị, kèm theo đó là tiếng bánh xe lăn lộc cộc lộc cộc cùng những tràng cười vui vẻ, trông Chân Lãng và Giả Thược lúc này có vẻ nhàn nhã vô cùng.
Bàn tay Giả Thược vỗ lên tay vịn của chiếc xe lăn, đột nhiên mừng rỡ chỉ tay về phía trước: “Bia đại hạ giá kìa, nhanh, nhanh lên...”
Chân Lãng đẩy xe lăn bằng một tay, chạy về phía giá bia cao vút ở cách đó không xa: “Uống ít thôi, nếu không, anh cấm em uống rượu bia luôn đấy!”
“Biết rồi, biết rồi.” Giả Thược nhìn giá bia càng lúc càng gần, cặp mắt sáng lên lấp lánh, chẳng nghĩ ngợi gì đã buột miệng nói ngay.
Sau khi từ bệnh viện trở về, Giả Thược rốt cuộc đã được Chân Lãng xóa bỏ lệnh cấm bia rượu, nhưng cô không thể thay đổi quyết định của Chân Lãng, lại một nữa bị anh ấn xuống chiếc xe lăn, rồi chiếc xe lăn đó được dùng tạm làm xe chở hàng trong siêu thị.
Chiếc giỏ mua hàng trên đùi cô đã được đặt đầy những lon bia, mà lúc này Giả Thược vẫn không ngừng lựa chọn: “Này, vừa nãy ở bênh viện anh không sợ bị người ta cười sao?”
Nói mình muốn bám váy đàn bà trước mặt bao nhiêu người như vậy, còn tỏ ra đường hoàng hết sức, da mặt anh cũng dày thật đấy.
“Đó là sự thực thôi mà.” Chân Lãng nhún vai nói vẻ thản nhiên. “Tất cả tài sản của anh đều đã đưa cho em hết rồi, không ăn bám em thì ăn bám ai đây? Chẳng lẽ em cho rằng anh không đủ tư cách để bám váy em sao?”
Giả Thược cắn chặt môi, bật cười khúc khích nói: “Này anh có nhớ vẻ mặt của cô ta lúc đó không, cứ như là muốn nuốt chửng anh luôn ấy.”
Vòm ngực Chân Lãng không ngừng phập phồng lên xuống, xoa nhẹ lên mái tóc ngắn của Giả Thược, khóe mắt bỗng sáng rực: “Anh còn tưởng là em không hiểu gì hết cơ đấy.”
“Hừ...” Giả Thược làm bộ hậm hực nói: “Từ nhỏ đến lớn, những người con gái vây quanh anh có ai mà không có ánh mắt như vậy đâu, em nhìn nhiều quá thành quen rồi.”
“Vậy sao?” Chân Lãng cúi đầu, áp má vào má cô. “Thế từ nhỏ đến lớn anh cũng đều dùng ánh mắt như vậy để nhìn một người nào đó, tại sao em lại không phát hiện ra?”
“Vậy sao?” Giả Thược cười ngô nghê, làm bộ không hiểu gì.
Nhưng Chân Lãng hiển nhiên là không muốn buông tha cho cô: “Trước giờ em đều không để ý tới những cô gái bên cạnh anh, vừa rồi anh còn tưởng em sẽ vì một bữa cơm mà đồng ý đi ăn cơm cùng cô ta nữa cơ, chẳng lẽ là...”
Vừa nói anh vừa chớp chớp cặp mắt đào hoa như muốn ám chỉ điều gì đó.
“Em chỉ không có hứng thú với một số người lòng dạ xấu xa nhưng thủ đoạn quá kém cỏi thôi.” Giả Thược ôm cái giỏ mua hàng vào lòng, đưa mắt lườm Chân Lãng một cái. “Anh cho rằng em không biết anh đang lấy em làm lá chắn sao? Thực ra anh còn không có hứng thú hơn cả em ấy chứ.”
“Đi theo anh lâu như vậy, em cũng trở nên thông minh rồi đấy.” Vừa mới nói xong, Chân Lãng đã lập tức lách người qua một bên tránh khỏi cú đấm của Giả Thược, rồi bật cười cầm một gói khoai tây chiên lên, vứt vào chiếc giỏ trên đùi cô.
Hai người cất tiếng trêu chọc nhau, thỉnh thoảng lại cười vang khoan khoái.
Ôm theo một đống đồ to tướng, Giả Thược phải khó khăn lắm mới bò về được đến nhà. Khi cửa thang máy vừa mở ra cô không khỏi sững sờ bởi người đang đứng ngay bên ngoài: “Chú Tạ!”
Tạ Quốc Trường đưa mắt nhìn xuống chân Giả Thược, Giả Thược thấy vậy liền giơ cao cái chân trần của mình lên, nói vẻ lấy lòng: “Cháu khỏi rồi mà, không cần lo lắng cho cháu nữa đâu!”
Tới lúc này vẻ mặt nghiêm túc đó mới dãn ra một chút. Tạ Quốc Trường đưa tay véo nhẹ mũi Giả Thược: “Cái con nhóc này...”
Giả Thược lại nở một nụ cười ngây ngô: “Chú Tạ nhớ cháu hay là nhớ Chân Lãng thế?”
Nhìn thấy nét mặt đó của cô, dù là người nghiêm túc, ít nói hơn nữa thì cũng không kìm được phải bật cười: “Nhớ cả hai đứa bọn cháu, vậy đã được c