Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Oan Gia Tương Phùng

Oan Gia Tương Phùng

Tác giả: Tiêu Dao Hồng Trần

Ngày cập nhật: 04:24 22/12/2015

Lượt xem: 1341304

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1304 lượt.

n rất khó coi, ấp úng một hồi lâu mới nói: “Anh có bạn gái rồi sao?”
“Cũng không hẳn.” Chân Lãng trả lời rất gọn gàng, trôi chảy.
Đương nhiên không phải là bạn gái rồi, người đó lúc này đã trở thành vợ chính thức của anh.
Vương Thiếu Hoàn thở phào một hơi, hoàn toàn không phát hiện mọi sự biến hóa trên khuôn mặt mình đã bị người ta nhìn thấy rõ.
Vẻ hy vọng lại một lần nữa hiện lên: “Bây giờ cũng đã trưa rồi, nếu bác sĩ Chân có thời gian rảnh, hay là chúng ta cùng đi ăn trưa nhé?”






Trong khoa Ngoại của bệnh viện, Giả Thược nhìn lớp thạch cao trên chân mình đang được bóc đi từng chút một, cảm giác nặng nề ở chân nhẹ dần đi, cô ấn nhẹ chân xuống đất một cái, tuy vẫn còn hơi đau, nhưng so với sự bất tiện khi cái chân bị bó chặt lại, thế này đã thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Cái đầu cô đã không chỉ một lần nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường, tuy mới có nửa tiếng ngắn ngủi, nhưng cô cảm thấy dường như đã vài giờ trôi qua. Thế nào gọi là ngày dài tựa năm, lúc này thì cô đã hoàn toàn hiểu rõ.
“Bác sĩ Chân mới rời đi được có một lúc, cô nhóc đã sốt ruột đến vậy rồi cơ à?” Trong đôi mắt của chủ nhiệm Phạm toát lên vẻ trêu chọc: “Tuy ông lão này không dễ nhìn cho lắm, nhưng ít ra cũng không bị hôi nách hay gì đó cả, có cần phải tỏ ra khó chịu như vậy không chứ?”
Khóe miệng Giả Thược hơi co giật, cô đưa tay lên cào cào mái tóc ngắn cũn của mình một chút, rồi nở một nụ cười ngờ nghệch.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, mới chỉ một thoáng không nhìn thấy người đó, cô đã có cảm giác da diết ngóng trông.
Ngoảnh đầu nhìn lại, thấy nụ cười rạng rỡ của Chân Lãng, cô toét miệng nói: “Bác sĩ nói rồi mà, bây giờ em đã có thể đi được, vốn chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần làm lớn chuyện như vậy.”
Thấy Chân Lãng sa sầm mặt, cô liền xoay người lại, vòng tay qua cổ Chân Lãng một cách rất tự nhiên, rồi cạ nhẹ đầu vào người anh: “Đi mà, đi mà...”
“Được rồi, được rồi.” Chân Lãng vừa nói vừa hôn phớt lên má cô. “Nhưng chỉ được đi một lát thôi đấy!”
“Vâng!” Cô vui vẻ nói, thò chân về phía trước.
“Đợi một chút!” Cô nàng lại một lần nữa bị túm trở lại. “Em định cứ như vậy mà đi hay sao?”
“Tất nhiên!” Theo ánh mắt anh, cô nhìn xuống phía dưới một cách khó hiểu.
Trong ánh nhìn nhìn chăm chú, năm ngón chân trắng hồng đáng yêu kia cào nhẹ xuống mặt đất vài cái, sau đó run rẩy trốn sau chiếc chân còn lại.
Giả Thược cười ngô nghê nói: “Lúc ra ngoài còn bọc... bọc thạch cao, em quên... quên mất.”
Khi ra ngoài cái chân này của cô vẫn còn bọc thạch cao, không thể nhét vào giày được, đã thế lúc đó Chân Lãng còn đang trao cho cô những nụ hôn nóng bỏng, ướt át, cô làm sao có thể nhớ được chuyện này cơ chứ?
Chân Lãng đưa tay ra, ôm chặt lấy eo cô: “Thôi vậy, để anh bế em ra ngoài, rồi chúng ta đi xe về nhà.”
“Không được!” Giả Thược trợn tròn mắt. “Tay anh không thể vận động nhiều được!”
“Vậy...” Chân Lãng khẽ mỉm cười, cởi chiếc áo vét của mình ra đưa cho Giả Thược, rồi xoay người lại quay lưng về phía cô. “Lên đây!”
Giả Thược hơi do dự một chút, rồi liếc mắt nhìn về phía mấy người đàn ông đang ló đầu ngó nghiêng ở chỗ cách đó không xa: “Hay là để bọn họ bế nhé, dù sao cũng chỉ đến cửa thôi mà.”
Nói gì thì bọn họ cũng là vệ sĩ mà Tạ Quốc Trường phái tới, kêu bọn họ giúp đỡ chắc không có vấn đề gì nhỉ?
Chân Lãng ngoảnh đầu lại, giọng nói trầm hẳn xuống: “Em cho rằng anh sẽ để người đàn ông khác chạm vào em sao?”
Giả Thược còn đang ngẩn ra thì cặp mắt Chân Lãng đã lóe sáng, vẻ uy hiếp hiện ra rõ ràng. Cô lập tức ngoan ngoãn bò lên lưng anh, hai chân quặp lấy eo anh.
Chân Lãng vòng một tay ra sau lưng, vỗ nhẹ lên mông cô: “Ôm chặt đấy nhé, anh đi đây.”
Giả Thược ôm lấy cổ anh, cười khanh khách, mắt đã híp cả lại.
“Bác sĩ Chân!” Thấy Chân Lãng đã bước đi được vài bước, Vương Thiếu Hoàn đứng cạnh đó từ lâu, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa mà lên tiếng.
Chân Lãng xoay người lại, khẽ xốc cô vợ sau lưng lên một chút: “Cô Vương, thật ngại quá, tôi còn phải hầu hạ bà cô này cái đã!”
Sau khi nhìn thấy Vương Thiếu Hoàn, Giả Thược trên lưng anh vốn đang vui vẻ cũng đột nhiên ngây ra, cặp mắt hơi nheo lại: “Lãng, anh mệt rồi sao? Chúng ta mau lên xe đi!”
Chân Lãng lẳng lặng xoay người, chẳng buồn nhìn Vương Thiếu Hoàn lúc này đã mặt mũi cứng đờ, khó coi thêm lần nào nữa, rảo bước đi thẳng về phía cửa bệnh viện.
Bộ ngực của Vương Thiếu Hoàn không ngừng phập phồng lên xuống, những chiếc móng tay được sơn màu rất đẹp cắm cả vào lòng bàn tay, bờ môi hồng xinh thì bị hàm răng cắn chặt, cặp mắt nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.
Đúng lúc Chân Lãng chuẩn bị bước ra ngoài cửa lớn của bệnh viện, cô đột nhiên lớn tiếng nói: “Bác sĩ Chân, anh có biết người đàn bà này là vợ chưa cưới của người khác không? Cô ta rõ ràng là một người đàn bà lẳng lơ, đang đùa bỡn với tình cảm của anh, cô ta chắc chắn không chịu từ bỏ người chồng chưa cưới có tiền có thế kia đâu.”
Giọng nói của cô rất lớn, vang vọng trong kh