
Tác giả: Nam Lăng
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 1341260
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1260 lượt.
anh biết sự lo lắng của cô.
Cho dù Nhược Thần là người của Quan Tuệ Tâm, đối với cô, anh vẫn là người nhà. Người nhà phạm sai lầm, những người khác trong nhà sẽ tức giận và đau lòng, nhưng tuyệt đối không thể bỏ mặc anh mà không để ý đến.
Bọn họ vẫn hẹn nhau ở Parker, lúc Lăng Thái đến, Nhược Thần đã chờ ở đó.
Nhược Thần rót cho Lăng Thái một tách trà phổ nhĩ nhỏ,d☺n chậm rãi đẩy đến trước mặt anh, gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười lấy lòng, so với người có ý thù địch đêm đó trong trí nhớ của anh, như là hai người khác nhau vậy.
Đôi lông mày đang chau lại của anh nhanh chóng giãn ra, anh nghĩ chắc không cần anh mở lời, đối phương sẽ chủ động nói rõ.
Quả nhiên, Nhược Thần mở lời trước, "Chuyện Hằng An đó là tôi làm." Biểu cảm vô cùng thẳng thắn, trong ánh mắt có ý đùa giỡn, "Nhưng mà, tôi sớm đã biết chủ nhân của Hằng An là anh."
Lăng Thái đang cúi đầu uống trà hơi nhướng mày lên, ngẩng đầu đối mặt với Nhược Thần, "Vì thế anh muốn nói, thực ra anh có lòng cho tôi một đường sống?" Anh ngừng một lát, "Là vì Nguy Đồng?"
"Là vì cô ấy, nhưng lại không phải như anh nghĩ." Nhược Thần thôi không đùa giỡn, bắt đầu thuật lại toàn bộ sự việc.
Một Sự Bảo Vệ Khác
Lục Lộ không đoán nhầm, Nhược Thần quả thật quen Quan Tuệ Tâm ở châu Úc.
Nhược Thần lúc đó vừa đến nước khác, không có gì cả, chỉ có một tấm thân không sợ chết. Anh bắt đầu làm vệ sĩ cho Quan Tuệ Tâm, tình cờ bảo vệ được cho bà ấy, sau đó được đề bạt.
Sau này bà ấy cho anh rèn luyện, khiến anh dần dần trở thành trợ thủ đắc lực trên thương trường.
Có một khoảng thời gian, anh không có nguyên tắc gì, chỉ cần không phải chuyện xấu đến đạo đức, anh đều làm theo kế hoạch được giao, sau đó hoàn thành mỹ mãn. Anh cũng hiểu, công việc này không thể làm cả đời, vì thế đã đi học nhiếp ảnh, một mặt cũng là vì có công việc để ăn nói với người nhà ở bên kia bờ đại dương.
Anh bắt buộc phải tìm một lý do vô cùng thỏa đáng, để khiến vở kịch này của anh chân thực và có sức thuyết phục hơn. Vì thế sau này mới có buổi tỏ tình đó.
Một người đàn ông bị từ chối trên tình trường, khiến anh ta xấu hổ hóa giận dữ, hạ quyết tâm muốn diệt trừ tình địch. Mà bây giờ lại có một cách thần không biết quỷ không hay như vậy, không còn gì có thể tốt hơn nữa, bất cứ ai cũng sẽ đồng ý.
Anh cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình không tồi, thái độ trìu mến trước đây, những chỉ trích ở Parker tối hôm đó, còn cả buổi tỏ tình sinh động ở con phố cũ... Tất cả đều được người đi theo anh báo cáo về.
Quan Tuệ Tâm hoàn toàn tin tưởng. Và anh đã giấu đi tài liệu quan trọng nhất trong quá trình điều tra, âm thầm cho Lăng Thái một con đường thoát thân.
***
Bình trà phổ nhĩ đã cạn đáy, Nhược Thần không gọi phục vụ, tự mình đứng lên rót thêm trà.
Người đàn ông phía đối diện không kinh ngạc, không hoài nghi, trong quá trình lắng nghe cả câu chuyện, chỉ thỉnh thoảng nhấc hai ngón tay lên, gõ nhẹ trên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ, con ngươi đen láy sâu thẳm không nhìn thấy đáy.
Phản ứng như vậy khiến Nhược Thần hài lòng, rốt cuộc, đây mới là thái độ một người thành công nên có.
Hồi lâu, Lăng Thái chậm rãi mở lời, "Bao năm qua, tôi cho rằng mình cũng có lúc nhìn nhầm người, nhưng trực giác ban đầu là đúng."
"Anh sớm đã biết tôi đang giúp anh?"
"Không, vẫn chưa chắc chắn. Chỉ là, tôi cho rằng Quan Tuệ Tâm thận trọng cẩn mật, không thể để lúc đánh đòn quan trọng còn cho tôi một con đường lui rộng rãi như vậy. Lúc đó tôi nghĩ, có phải bên cạnh chị ấy, có một người đang giúp tôi? Sau này Lục Lộ nói nhìn thấy anh lên xe của chị ấy ở Lăng Thị, tôi liền ngấm ngầm cảm thấy người này chính là anh." Lăng Thái chống tay lên thái dương, cười hỏi, "Đối với anh quan trọng nhất là người nhà, tại sao sau khi sự việc kết thúc lại không về Nguy gia? Nguy Đồng rất lo cho anh."
Nhược Thần cũng cười, "Nha đầu ngốc đó, chỉ biết lo lắng mù quáng. Nhưng có anh bên cạnh, tôi cũng yên tâm. Thực ra lần đó giúp anh, cái giá phải trả cũng rất lớn, tuy không có chứng cứ thật sự, nhưng sau này Quan Tuệ Tâm không còn tín nhiệm tôi, tôi đi theo Lăng Lạc An. Nói cho cùng, tôi cũng chỉ muốn kiếm ít tiền lương, chỉ cần không có xung đột về lợi ích là được. Anh cũng biết chuyện trước đây của Nguy Đồng và Lăng Lạc An, trừ khi cần thiết, thời gian này tôi sẽ không về Nguy gia."
Nói đến đây, anh dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc trở lại, nói: "Hôm nay tìm anh, thực ra là muốn anh giúp đỡ."
***
Lúc Lăng Thái về đến nhà, Nguy Đồng đang đánh vật trong bếp.
Kem tươi khắp mặt đất, socola vụn vương khắp bàn, bên cạnh bồn nước còn có quả trứng đã dập vỡ, lòng trắng lòng đỏ lẫn lộn.
"Em thế này là..."…
"Ông xã, anh về rồi à!" Hai mắt Nguy Đồng sáng lên, xông vào ôm, "Bánh mousse socola trà chiều hôm nay rất ngon, lúc anh đi chưa ăn một miếng nào, em muốn tự mình làm cho anh một cái."
"Vì thế phòng bếp nhà chúng ta biến thành thế này?" Lăng Thái cởi áo ngoài, kéo người định vào bếp, "Đừng làm nữa, lần